HOẮC PHU NHÂN ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:34:08
Lượt xem: 861
1.
Tôi luôn khẳng định: “Không yêu thì tự do.”
Hôn nhân không có tình cảm thì càng không thể lấy danh nghĩa tình yêu mà trói buộc tôi.
Trong quán bar, nhạc xập xình, ly rượu vang đỏ lắc lư.
Có người hỏi tôi: Liên hôn thương mại liệu có vui vẻ không?
Giày cao gót tám phân, phấn mắt ánh kim màu nâu đồng, môi đỏ rực...
Động tác tôi lắc lư trên sàn nhảy theo điệu "857" đầy phóng khoáng.
Nếu thế này mà không gọi là vui, thì phải thế nào mới gọi là vui?
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi đầy hóng hớt.
Tôi ngửa cổ nốc cạn ly rượu đỏ như lửa, giọng điệu vô cùng thản nhiên:
"Chịu thôi, biết làm sao được, nhà sắp phá sản rồi nên đành để tôi làm vật hy sinh..."
"Kết hôn chớp nhoáng, làm lễ cưới làm gì, lấy phải một ông già, không dám đưa ra ngoài."
"Đúng là đáng tiếc thật..."
Trong lòng tôi cười khẩy trước những lời tỏ vẻ tiếc nuối giả tạo ấy.
Nhưng trên mặt thì vẫn giữ vẻ bảy phần uất ức, ba phần đáng thương:
"Đúng là đáng tiếc thật, đợi đến khi ông già nhà tôi lâm bệnh nặng không qua khỏi, tôi cũng được tự do rồi..."
Đồn thổi vốn chỉ cần cái miệng, ngay lúc tôi đang nói nhăng nói cuội, hình như mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen quen:
"Này, kia chẳng phải là chồng cậu à?"
Bản năng hóng chuyện của loài người khiến tôi lập tức ngoảnh lại nhìn.
Ô hô! Không phải là anh em chí cốt của chồng mới cưới tôi sao, trời ạ!
Còn Hoắc tiên sinh, chồng mới cưới của tôi thì đang đứng ngay bên cạnh anh ta kìa!
Ánh mắt sắc bén như tia X quét tới, áp lực khủng khiếp:
"Hoắc phu nhân, trước khi cưới là ai nói với tôi em thích uống trà, ngủ sớm dưỡng sinh, là người phụ nữ của gia đình nhỉ?"
Câu đối:
Thượng liên: Uống trà, ngủ sớm, dưỡng thân – phụ nữ gia đình.
Hạ liên: Uống rượu, thức đêm, nhảy nhót – phụ nữ hoang dã.
Hoành phi: Cùng một người.
Mấy cô bạn mê tám chuyện lấy tôi làm trung tâm từ đầu đến giờ, ngay lập tức hóa đá.
"Tiền Hân, chẳng phải cậu lấy một ông già sao?"
Người trước mặt, cao ráo chân dài, vai rộng eo thon, khuôn mặt kiểu chú anh, khóe môi hơi nhếch lên đầy vừa vặn, ánh mắt sắc sảo... bùng nổ hormone luôn ấy!
Chị em à, sao mắt thẩm mỹ của cậu tệ vậy?
Tôi liếc sang sắc mặt của Hoắc tiên sinh rất tốt, đen như đáy nồi luôn rồi.
"Ông già?"
Anh ấy lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi.
Tôi: ... Im lặng là vàng.
Hoắc tiên sinh bước tới kéo kéo chiếc váy ngắn ôm sát đến bỏng mắt của tôi:
"Hoắc phu nhân, mới một tiếng trước chẳng phải em còn nhắn cho tôi nói là đang ở nhà nấu canh chờ tôi về à?"
Trời ạ: "Canh nấu xong rồi, em chờ anh mãi mà anh không về."
Một giây trước còn là nữ hoàng quán bar, giây sau đã hóa thành vợ hiền sầu khổ.
"Cho nên tới đây để giải khuây à?" Anh hỏi ngược lại.
Tôi lau khóe mắt, nơi chẳng có lấy một giọt nước mắt nào, miệng tiếp tục nói xằng:
"Không biết nhảy disco thì không phải vợ tốt mà!"
Hoắc tiên sinh: "…"
2.
Chuyện phải kể lại từ nửa năm trước, đúng cái tháng mà nhà tôi suýt phá sản.
Người ta thì coi con cái là công cụ để củng cố cơ nghiệp gia tộc, nhưng nhà tôi thì khác!
Bố tôi là “ông bố mê con gái” chính hiệu, nhất quyết không đem tôi ra gả để kiếm tiền hay kết thân.
Mẹ tôi sanh khó, không qua khỏi. Từ nhỏ đến lớn là một tay bố tôi chăm bẵm nuôi nấng.
Bao nhiêu yêu thương trên đời, gom hết lại cho một mình tôi.
Nhưng cũng chính vì thế, tôi sao có thể trơ mắt nhìn công ty do bố tôi tự tay gây dựng phá sản được?
Thế là tôi âm thầm… đi kết hôn.
Cũng trùng hợp thật, tôi thấy một bài đăng tìm vợ trên mạng.
Thời nay mà tổng tài cũng lên mạng tìm vợ là sao?
Nhìn qua phần giới thiệu và yêu cầu, đại khái là người kia đã có tuổi, bị gia đình giục cưới, còn tiêu chuẩn bạn đời thì gói gọn trong bốn chữ hiền thê lương mẫu.
Hiền thê lương mẫu?
Tôi diễn vai đó quen rồi!
Mặt tôi đây, đánh đậm thì xinh c.h.ế.t người, còn để nhẹ nhàng thì đúng chuẩn vợ đảm nhà người ta.
Vẻ ngoài dịu dàng, thanh tú, nết na…
Tôi lập tức dẹp bỏ nguyên tủ đồ sặc sỡ của mình, chạy ra cửa hàng mua ngay một bộ sơ mi trắng và quần tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoac-phu-nhan-dung-gia-vo-nua/chuong-1.html.]
Trông như một cô gái trí thức, ngoan ngoãn, không bao giờ gây chuyện.
Đối phương yêu cầu phỏng vấn qua video vì đang công tác ở nước ngoài.
Tôi nghĩ, đã lên mạng tìm vợ thì chắc là ngoại hình cũng không khá khẩm gì, kiểu gì mặt mũi cũng có điểm trừ.
Ai ngờ, vừa bật camera lên!
Ngũ quan đó làm tôi sốc đến rơi cả điện thoại!
Phong cách Hàn Quốc, đường nét chững chạc, đẹp trai lịch lãm, lông mày rậm mắt to, đúng chuẩn nam thần!
Với điều kiện như anh đây, sao phải lên mạng tìm vợ?
Chỉ cần đăng tấm ảnh lên mạng là fan nữ xếp hàng dài cả cây số.
Còn phần tôi?
Khỏi mơ.
Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi bắt đầu màn c.h.é.m gió nghệ thuật.
“Chào anh Hoắc Dự Minh, em là Tiền Hân, 22 tuổi, sinh viên năm cuối ngành phát thanh truyền hình. Không quá xuất sắc, nhưng khi trời mưa thì biết chạy về nhà.” – Ý là đầu óc em bình thường.
“Em sống khá đơn giản, hầu như chỉ đi học rồi về nhà.” – Dĩ nhiên là hầu như thôi.
“Tính em cởi mở, giỏi giao tiếp, chuyện mẹ chồng nàng dâu không thành vấn đề.” – Miễn là không phải sống chung nhà.
“Em siêng năng chăm chỉ, biết nấu ăn làm việc nhà.” – Nhưng anh là tổng tài, nhà chắc có giúp việc, em chắc không phải động tay đâu nhỉ.
“Anh bảo đi đông, em tuyệt đối không dám đi tây.” – Nhưng còn nam với bắc thì sao?
“Em ghét cãi nhau, anh nói sao thì là vậy.” – Cãi không lại thì đánh luôn.
…
Ba ngày sau, tôi được báo tin là… đậu rồi.
Xem ra vai hiền thê lương mẫu tôi diễn tròn quá!
Hoắc Dự Minh vừa về nước đã hẹn tôi đi ăn, ăn xong thấy hợp ý liền bàn chuyện kết hôn.
Rõ là bị giục cưới đến đường cùng rồi.
“Được, cưới thì cưới. Chờ em đi trộm sổ hộ khẩu cái đã.”
Anh ta đang tao nhã ăn uống thì khựng lại, nhìn tôi chăm chú: “Em vẫn chưa nói với ba mình à?”
Lúc phỏng vấn đã tìm hiểu rõ hoàn cảnh hai bên.
Anh cần vợ, tôi cần tiền.
“Tại dạo này ba em đang lo chuyện khách sạn sắp phá sản, em chưa kịp nói thôi.”
Sợ anh tưởng mình lừa đảo, tôi vội nói: “Hay là thế này, mình đi đăng ký trước, rồi em dẫn anh về gặp ba em luôn. Tiện thể bàn luôn chuyện hợp tác với khách sạn.”
Hoắc Dự Minh: “… Được.”
Sổ hộ khẩu thì dễ trộm thôi, ba tôi có đề phòng gì đâu.
Đăng ký kết hôn rất suôn sẻ. Đến lúc tôi đăng ảnh khoe lên mạng rồi, ba tôi vẫn chưa tìm tôi hỏi tội.
Tôi nghĩ: “Xem ra công ty nguy cấp thật rồi, mình phải về sớm thôi, còn chờ tiền cứu mạng nữa.”
Hoắc Dự Minh định đi mua quà ra mắt, tôi cản lại: “Giờ khác xưa rồi, trễ chút nữa là khách sạn nhà em đóng cửa luôn đấy.”
Quà thì lúc nào mua cũng được, tiền thì phải có ngay!
“Mang túi tiền đến nhà em là được rồi, đó là món quà tuyệt vời nhất đối với ba em!”
Là do tôi nghĩ vậy.
Ai ngờ...
Tôi và Hoắc Dự Minh bị ba tôi cầm cái móc áo đuổi ra khỏi nhà.
Tiện tay ném luôn cả quà mà con rể mua.
Đàn ông trưởng thành hấp dẫn là vì họ hiểu chuyện, chu đáo, tinh tế.
Anh đã chuẩn bị quà ra mắt từ sớm, hỏi tôi chỉ để mua thêm mấy món mà ba tôi thích.
Người luôn điềm đạm, quyết đoán như Hoắc Dự Minh cũng bị cú sốc này làm đơ người.
Tôi cười gượng, gõ cửa: “Ba ơi, mở cửa đi, không mở thì con theo chồng luôn đó nha!”
Hoắc Dự Minh: “…” Tự dưng cảm thấy tờ giấy đăng ký kết hôn này quá nóng tay.
Tôi hiểu rõ ông Tiền nhà tôi lắm. Quả nhiên, ông mở cửa, mặt đỏ bừng vì tức.
Tôi kéo Hoắc Dự Minh lại: “Ba ơi, bọn con vừa đăng ký xong, giờ mà ly hôn liền thì mọi người sẽ tưởng tụi con bị khùng đó.”
“Ba xem, con rể đẹp trai vậy, quan trọng là… có tiền! Có thể cứu cả nhà mình đấy ạ.”
Ba tôi quát: “Tiền Hân! Ba dạy con vậy hả? Từ nhỏ tới lớn ba dặn con sao? Đừng tham tiền háo sắc, con thì…”
Nói chưa hết câu, ông nghẹn lại, mắt trợn trắng… ngất tại chỗ.
“Ba ơi!” C h ế t rồi c h ế t rồi, chơi ngu quá.
Tôi… đứa con bất hiếu vì cưới chui mà làm ba tôi nhập viện nửa tháng trời.
Cũng nhờ nửa tháng đó, công ty ba tôi thoát khỏi bờ vực phá sản.
Công đầu thuộc về… chàng rể mới.
Dù hiện giờ, rể vẫn chưa được bước chân vào phòng bệnh thăm ba vợ.
“Mẹ anh gọi, nói mai rảnh thì về ăn cơm.”
Tôi gật đầu vui vẻ. Dù sao cũng phải diễn cho tròn vai con dâu, vun đắp tình cảm mẹ chồng nàng dâu.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
“Còn ba em chắc khỏi đi, cho ông ấy thêm chút thời gian thích nghi đã.”
Hoắc Dự Minh: “Ừ, hôm khác anh lại đến thăm.”
Thấy chưa, gặp chuyện không hoảng, hành xử có chừng mực, kiếm đâu ra người chồng như vậy?