Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước - 8. Hết
Cập nhật lúc: 2025-09-19 17:54:10
Lượt xem: 1,300
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22.
Đôi mắt Quý Thần Tự thoắt co rụt khi thấy khuôn mặt Trì Tịch, trong ánh hiện rõ một mối nguy nhận diện. Rõ ràng nối điểm: Trì Tịch mặt chính là đàn ông đêm gọi điện khiêu khích .
“Hừ, Trì Tịch.”
“Thì là .”
Trì Tịch khẽ nhếch môi, khép các ngón tay búng ngón giữa lên trán dáng chào, dáng vẻ phong trần táo bạo:
“Chào , yêu cũ mất mới hối hận.”
Sắc mặt Quý Thần Tự ngay lập tức trầm xuống. Trì Tịch như mảy may để ý tới thái độ đó, ung dung liếc qua đống hộp quà vung vãi sàn. Cuối cùng ánh mắt dừng chiếc cà vạt quăng .
Anh ngẩng lên , nụ hiện rõ nơi đáy mắt:
“Cho ? Quà công khai ?”
bĩu môi, đáp lạnh: “Không .”
“Ồ.” Trì Tịch phớt lời, liền cúi xuống nhặt chiếc cà vạt, treo lên cổ tiến đến bên , vẻ mặt thản nhiên: “Thắt cho .”
lườm một cái kéo nhà: “Mặc áo nỉ mà thắt cà vạt gì?”
“Không , mặc gì cũng .”
Cánh cửa đóng phía chúng . ngoảnh , nhưng vẫn vọng tiếng Quý Thần Tự thì thầm đầy tiếc nuối ở phía :
“ hồi đó rõ ràng em học thắt cà vạt là vì mà….”
23.
Dưới sự ám chỉ của vị đại ca họ Trì, cuối cùng cũng đến dự buổi tiệc của vợ chồng Tả Bồi Phong.
Trì Tịch mặc comple đĩnh, dáng thẳng tắp; xuống xe thu hút ánh của tất cả khách mời.
Tả Bồi Phong tiến tới, nở nụ hòa nhã đưa tay :
“Chào , Trì Tịch, là Tả Bồi Phong.”
Trì Tịch bắt tay , cũng lịch thiệp.
lời khiến che mặt ngượng ngùng:
”Phải đó, thấy cà vạt đeo trông ngầu chứ?”
“Là quà công khai mà Kính Nguyệt tặng khi cô đăng công khai là bạn trai.”
: “……”
Trì Tịch đúng là khéo ăn , cũng để bụng ghê.
Tả Bồi Phong chắc giờ vẫn chuyện gì.
Cái màn , chắc do câu “ giới thiệu mới cho em” hồi Giáng sinh mà .
Khách đến dần, bữa tiệc trở nên rộn ràng.
Danh tiếng và phận của Trì Tịch khiến dù tránh cũng kéo mấy cuộc chuyện trò xã giao.
tìm một góc yên tĩnh, ăn tiramisu Tả Bồi Phong ôm vợ sân khấu mà như mếu, cũng cảm xúc thật.
Tả Bồi Phong đây quả là một tên tồi tệ, theo đuổi vợ chẳng khác gì đốt cả mộ; mà cuối cùng cũng níu về.
Bỗng một bóng xuất hiện bên cạnh .
đầu , nhưng là ai.
Hôm nay chắc chắn sẽ gặp mặt.
So với hôm say rượu, Quý Thần Tự hôm nay ăn mặc chỉnh tề hẳn, nhưng vẻ mệt mỏi và những tia m.á.u đỏ nơi khóe mắt vẫn giấu nổi.
Người dạo sống chút nào.
“Kính Nguyệt…”Quý Thần Tự mở lời, gọi tên một cách khó nhọc.
Anh lên đôi tình nhân đang ôm sân khấu, giơ tay về phía .
Bàn tay mở , một chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Có vẻ vì nắm quá chặt mà da lòng bàn tay còn in hằn vết.
“Chúng cũng kết hôn , ?”
“Xin nhé” , “Lời cầu hôn đó, chậm mất nhiều năm…”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Sau sẽ phụ lòng em nữa, sẽ đối với em, sẽ chỉ một em suốt đời .”
24.
đặt cái nĩa xuống, mất luôn cả cảm giác ăn.
Với tay lấy chiếc nhẫn từng đeo suốt bấy lâu.
Trong ánh mắt cuối cùng lóe sáng của , xoay mở cửa sổ lớn.
Nhẫn vẽ một vòng rơi xuống hồ bơi.
Thân hình Quý Thần Tự run bắn.
Gương mặt vốn tái mét, giờ trắng bệch hẳn, môi lắp bắp trong hoảng loạn:
“Kính Nguyệt, sai , thật sự sai .”
“Trước là trân trọng, là ngu ngốc.”
“Anh đang sửa, đang theo đuổi em .”
“ mà, em xoá …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-trong-guong-trang-duoi-nuoc-jqxw/8-het.html.]
Quý Thần Tự đến giờ vẫn dám nhớ cảm giác tuyệt vọng khi những tin nhắn của xoá.
Khi tìm một cách, thấy hy vọng lóe lên thì cái dấu chấm than đỏ xé nát tất cả.
“Kính Nguyệt, cầu em ngay lập tức tha thứ chấp nhận .”
“ ít nhất, để một lối về ?”
“Cho một đường để chuộc , để thể theo đuổi em …”
“Ra khỏi cửa rẽ trái .”
Tiếng khinh bỉ mang lạnh vọng lên đột ngột.
còn định thần thì kéo vòng tay ấm áp vững chãi.
Trì Tịch ôm chặt với vẻ chiếm hữu đầy tự tin, vênh mặt về phía Quý Thần Tự, nhếch môi:
“Muốn cho lò hoả táng ? Muốn thì để chỗ thu tro giúp.”
25.
Bị Quý Thần Tự chen ngang một trận, và Trì Tịch cũng khó lòng ở , sợ loạn bữa tiệc của .
Chúng chỉ chào qua loa rời .
“Không về nhà ?”
Trì Tịch cúi đầu mở định vị, thắc mắc.
“Không, hôm nay tâm trạng .”
“Dẫn em biển, ngắm bình minh.”
26.
thật sự tin lời của Trì Tịch.
, xem bình minh.
là thời gian lúc mặt trời lên, chúng ở trong xe… khụ.
Khi cảm xúc dâng lên tới tột độ, lúc lòng rối bời mê nhất.
Trì Tịch nắm cao tay , thoáng cảm giác lạnh lùng đánh ngón áp út.
tỉnh táo vỏn vẹn một giây, sa trong khoảnh khắc đan chặt mười ngón tay ở giây tiếp theo…
Cuộc gọi của Tả Bồi Phong đến đúng lúc trời sắp rạng.
dựa mệt nhoài n.g.ự.c Trì Tịch, giọng vẫn còn lơ mơ ngủ:
“Có chuyện gì , Bồi Phong?”
đầu dây là Bồi Phong, mà là một bạn chung:
“Kính Nguyệt, qua đây xem Thần Tự !”
“Cậu vì mò cái nhẫn cô rơi mà nhảy xuống hồ mò mấy tiếng liền. ”
“Người mùa đông thế chịu nổi, lên bờ là ngất luôn.”
“Giờ đang ở bệnh viện, sốt đến điên cả .”
“Dù hai cũng lớn lên cùng , qua thăm …”
Nghe , mím môi thản nhiên :
“Anh tỉnh ? Nếu tỉnh thì đưa điện thoại cho .”
Đầu dây im lặng hơn mười giây.
Rồi là giọng khàn yếu ớt, lẫn tiếng nấc của Quý Thần Tự:
“Kính Nguyệt, tìm thấy chiếc nhẫn .”
“Anh… tìm thấy , em thể…”
“Quý Thần Tự. ” mở lời, cắt ngang
“Mấy trò gian trá bày để níu kéo , cũng khá đó.”
“Đừng mấy chuyện vô ích nữa, đừng cản xem bình minh với Trì Tịch.”
Bên điện thoại im bặt.
cũng sững.
Bởi lúc đó, khi cúi đầu, thấy chiếc nhẫn kim cương đang ở ngón áp út .
Trong khoảnh khắc mặt trời mọc, chiếc nhẫn lóe sáng chói mắt.
Trì Tịch vòng tay ôm ngang eo , kéo sát lòng.
Một tay còn đặt lên chiếc nhẫn, giọng trầm:
“Đeo nhẫn của , nửa đời em sẽ trói chặt bên .”
“Nếu dám chạy…”
Miệng khẽ mỉm , nhếch mày:
“Có đem tro cốt rải thì cứ rải cho em .”
___Hết___