Hoa Trong Đá - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-14 09:06:38
Lượt xem: 4,019
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Sau đó, ta đã nhiều ngày không gặp lại Tiêu An.
Chỉ có những lời bàn tán bên ngoài cửa hàng, cứ lần lượt đưa tin mới đến…
Tiêu An đã dỗ dành Liễu Mộc Dao trở về, họ đã làm lành với nhau.
Vào sinh thần của Liễu Mộc Dao, Tiêu An đã mua cả một cửa hàng phỉ thúy làm quà.
Tiêu An thuê người thả hàng ngàn chiếc đèn lồng trong lễ hội đèn màu, chỉ để làm Liễu Mộc Dao cười.
...
Mọi người thán phục sự sủng ái của Tiêu An dành cho Liễu Mộc Dao.
Và cũng chế giễu mẫu thân ta.
“Nàng ta thật là mơ tưởng hão huyền, có khuôn mặt yêu kiều như vậy mà cứ lảng vảng trước mặt nhiếp chính vương, không phải là cố tình quyến rũ thì là gì?”
“Đợi khi Mộc Dao cô nương rảnh tay, lập tức sẽ đến xử lý nàng ta.”
“Chà chà, nghe nói thủ đoạn của cô nương Liễu Mộc Dao cực kỳ tàn nhẫn, không biết con hồ ly kia còn sống được mấy ngày nữa…”
Cũng không trách bọn họ bàn tán như vậy.
Người trước đây từng quyến rũ điện hạ nhiếp chính vương là một nha hoàn phụ trách mài mực trong thư phòng. Nàng ta chỉ cài vài bông hoa bên má, rồi cười nhiều hơn với nhiếp chính vương.
Kết quả là ngày hôm sau, t.h.i t.h.ể nàng ta được phát hiện trong giếng, khuôn mặt bị cào rách nát.
Những nữ nhân xen vào giữa Tiêu An và Liễu Mộc Dao, trước giờ đều kết thúc bi thảm như vậy.
...
Đêm đã khuya, ta hơi sợ, liền nắm lấy tay mẫu thân.
Tay mẫu thân lạnh lẽo nhưng nụ cười lại dịu dàng.
Mẫu thân hôn lên trán ta:
“A Ngưng, con hãy nhớ, phần lớn người trên đời này đều cách xa sự thật nên lời họ nói cũng không đáng để nghe.”
“Chúng ta chỉ cần làm tốt việc buôn bán của mình.”
...
Thực ra, sau khi Liễu Mộc Dao gây chuyện, cửa hàng chẳng còn mấy khách.
Nhưng mẫu thân ta vẫn lau chùi bàn ghế sạch sẽ, chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận mỗi ngày.
Cuối cùng vào một đêm cực kỳ yên tĩnh, một con ngựa xuất hiện ở cuối con ngõ.
Là Tiêu An.
Hắn lẻ loi một mình, đẩy cánh cửa gỗ ra.
“Đã đóng cửa chưa?”
Mẫu thân ta từ hậu viện bước ra, Tiêu An nhìn bà, bà cũng nhìn Tiêu An.
Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, hai người nhìn nhau, như rất ngắn ngủi, lại như dài đằng đẵng.
Một chớp mắt đó qua đi, mẫu thân ta nhẹ nhàng nhường lối, khẽ nói:
“Khách quan vào đi.”
8
Có lẽ Liễu Mộc Dao sẽ không bao giờ biết được.
Trước khi nàng ta dẫn người đến đá đổ quầy hàng trước cổng Vương phủ, Tiêu An từng là khách quen của mẫu thân ta.
Sau khi luyện binh ở doanh trại Đại Liễu, hắn một thân mệt mỏi, trở về trong đêm.
Mẫu thân ta đã nấu sẵn nồi canh cừu thơm ngon, một bát nóng hổi, là niềm an ủi duy nhất giữa đêm khuya.
Lần nào Tiêu An cũng ăn một bát, rồi mới về ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-trong-da/chuong-4.html.]
Hắn mặc y phục bình thường, tự xưng là phủ binh canh đêm trong Vương phủ.
Chúng ta cũng giả vờ không biết thân phận thật của hắn.
Đó là những ngày tháng rất đẹp.
Tiêu An không còn là nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, mà chỉ là một binh lính đói bụng, ngồi ăn chút đồ và nói vài câu chuyện phiếm trước quầy hàng của hai tỷ muội.
Lúc đó, mẫu thân ta chưa bị Liễu Mộc Dao giật rơi mũ che mặt, Tiêu An không nhìn thấy khuôn mặt bà nhưng ngửi được mùi hương ngọt ngào, dịu dàng tỏa ra từ người bà.
Giống như hoa nở ngày xuân.
Tính cách của mẫu thân ta cũng ấm áp và rực rỡ như những bông hoa. Bà sẽ để đèn sáng cho Tiêu An khi hắn về khuya, sẽ quan tâm đến vết tróc da vì lạnh trên tay hắn.
Thậm chí bà còn đùa cợt để thăm dò Tiêu An: “Tiểu quân gia, đã có người thương chưa?”
Tiêu An cười, không nói gì nhưng tai hắn lại đỏ lên.
...
Giờ đây, không còn những khoảng thời gian tốt đẹp như vậy nữa.
Ta cẩn thận bưng món ăn lên, vẫn là những món mà Tiêu An thích nhất.
Nhưng không khí hoàn toàn khác, mẫu thân ta không còn nói đùa, không còn trêu chọc.
Bà đứng ở một nơi xa, cúi đầu, như thể không dám nhìn Tiêu An.
Dưới ánh trăng, trên mặt bà vẫn còn vết thương do Liễu Mộc Dao gây ra.
Tiêu An rõ ràng cảm thấy khó chịu.
Hắn nhiều lần đặt đũa xuống, muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Cuối cùng, hắn cố gắng tìm một chủ đề: “Hạnh hoa tửu đâu rồi?”
...
Hạnh hoa tửu là thứ mà mẫu thân ta đặc biệt ủ cho Tiêu An.
Chỉ vì hắn từng nhắc một câu rằng thích hương thơm của hoa hạnh.
Mỗi lần mang rượu này cho Tiêu An, ta đều bĩu môi không vui: “Đại ca, tỷ tỷ của ta ngốc lắm, loại rượu này dù khách trả bao nhiêu tiền tỷ ấy cũng không bán, lỡ mất rất nhiều tiền.”
Tiêu An ngẩng đầu nhìn mẫu thân ta, còn mẫu thân ta thì e thẹn quay lưng lại.
...
Lúc này, Tiêu An lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân ta, nhưng mẫu thân ta không quay lưng đi nữa.
Bà chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiêu An nhìn ra ngoài theo ánh mắt của bà.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn vừa qua đi, thân cây trơ trụi.
...
Hoa hạnh đã rụng hết rồi.
9
Sau đó, Tiêu An chưa từng quay lại nữa.
Ngoài phố thỉnh thoảng vang lên tiếng ngựa phi, là Tiêu An dẫn quân tới doanh trại Đại Liễu.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ngày nào hắn cũng đi qua đây nhưng không ghé vào nữa.
Mẫu thân và ta mỗi ngày đều dậy từ sáng sớm để nhóm bếp nấu ăn, nhưng thường đến lúc đóng cửa cũng chẳng có khách nào tới.
Mọi chuyện dường như ngày càng tồi tệ.
Không chỉ không có khách, mà còn có mấy tên du thủ du thực và bà tử ngồi xổm trước cửa, dùng những lời lẽ thô tục khó nghe để sỉ nhục mẫu thân ta.
Họ nói rằng mẫu thân ta tìm đủ mọi cách bám víu vào quý nhân, chỉ muốn leo lên giường của các công tử vương tôn.
Họ còn nói, mẫu thân ta nhìn như chưa từng xuất giá nhưng thực ra đã lén lút qua lại với không biết bao nhiêu nam nhân, là một đôi giày rách bị vứt bỏ sau khi bị vô số công tử chơi bời.