Hoa tàn tình cũng tan - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-10 10:52:34
Lượt xem: 460
---
Giới thượng lưu có một quy định bất thành văn.
Dù vợ chồng có ân ái đến mấy, vợ vẫn phải ngầm cho phép chồng nuôi tình nhân bên ngoài.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ là lời đùa.
Cho đến khi tôi gả cho Phó Duyên Chi, màn kịch này nhanh chóng được diễn ra trên người tôi.
Hắn nhìn trúng một nữ diễn viên vừa mới ra mắt.
Vẻ kiên cường của cô gái đó đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Sau đó, hắn đổ tiền, đổ tài nguyên, muốn cô ta làm chim hoàng yến.
Thế nhưng cô gái đó lại nghiêm mặt từ chối:
"Phó tiên sinh, xin anh hãy tự trọng, tôi không có hứng thú với hào môn."
Cô ta thậm chí còn tìm đến tôi và nói:
"Phiền Phó phu nhân quản lý chồng mình cho tốt, đừng để anh ta quấy rầy tôi nữa."
Tôi dùng lời này chất vấn Phó Duyên Chi, nhưng hắn lại lơ đãng vuốt ống tay áo:
"Cô bé đó khá thú vị, anh chỉ chơi đùa thôi, chán rồi tự khắc sẽ về."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Nhược Nhược, anh rất yêu em, nhưng cả đời chỉ yêu một người thật sự quá khó, em phải cho phép anh có cơ hội được 'chệch hướng' một lát chứ."
Tôi nén đau lòng.
Nhìn về phía sân vườn, nơi hắn sưu tầm về 99 khóm Hoa bất tử từ khắp các quốc gia trên thế giới, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi.
Tôi quyết định cho hắn 99 cơ hội.
Cứ mỗi lần hắn làm tôi tổn thương, tôi sẽ cắt đi một khóm.
Đến ngày tất cả Hoa bất tử đều bị cắt đi, đó cũng là lúc tôi hoàn toàn buông bỏ hắn và rời đi.
...
Khóm Hoa bất tử đầu tiên bị cắt đi là vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi.
Hắn lần đầu tiên quên ngày này, chỉ vì ngồi ở phim trường nơi cô gái đó đóng vai quần chúng từ sáng đến tối, để chờ cô ta tan làm.
Vào ngày khóm Hoa bất tử thứ 52 bị cắt đi, tôi sốt cao 40 độ.
Thế mà tôi lại bị hắn bỏ lại trên đường cao tốc dưới cơn mưa như trút nước, chỉ vì hắn phải đi cùng cô ta vì cô ta sợ sấm sét.
Ngày khóm Hoa bất tử thứ 96 bị cắt đi là tại một buổi đấu giá.
Phó Duyên Chi đi cùng tôi đến để đấu giá di vật của mẹ.
Thế nhưng buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, hắn đã nhìn thấy cô gái đang làm MC bán thời gian trong hội trường.
Cô gái đó chỉ liếc nhìn chiếc nhẫn của mẹ tôi thêm hai lần, Phó Duyên Chi liền trực tiếp "đốt đèn trời".
Hắn đấu giá với cái giá trên trời, rồi công khai trao chiếc nhẫn đó vào tay cô ta.
"Thấy em thích, anh liền mua nó cho em rồi." Hắn nói với giọng trầm ấm pha lẫn ý cười, "Thích không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-tan-tinh-cung-tan/chuong-1.html.]
Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa cao, mặt mộc không trang điểm, nhưng lại toát lên khí chất thanh xuân.
Cô ta liền đẩy tay Phó Duyên Chi ra, thẳng thắn từ chối:
"Phó tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú làm chim hoàng yến của hào môn, cho dù anh có tặng tôi cái gì cũng vô ích."
"Xin anh hãy thu hồi chiếc nhẫn, đừng làm phiền công việc của tôi."
Nói xong, cô ta bưng chiếc khay rỗng quay người bỏ đi.
Phó Duyên Chi không giận mà lại bật cười, dưới bao ánh mắt dõi theo, hắn đuổi theo ra ngoài.
Tim tôi đau nhói, sững sờ hai giây rồi cũng chạy theo ra ngoài.
Trong sân nơi ánh lửa bập bùng, hắn tiện tay ném chiếc nhẫn vô giá đó vào lửa trại.
"Nếu em không thích, vậy anh sẽ chọn cái khác." Giọng điệu của hắn dịu dàng đến mức như sắp nhỏ ra nước, "Chọn cho đến khi em thích thì thôi."
Nói rồi, hắn nắm tay cô gái đó, không quay đầu lại mà trở về sàn đấu giá.
Nhìn di vật của mẹ chìm vào biển lửa, tôi không chút do dự lao vào.
Ngay khoảnh khắc tìm thấy chiếc nhẫn, tôi cuối cùng không chịu đựng nổi, hai mắt tối sầm lại, ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, tôi đang ở bệnh viện.
Y tá nói với tôi rằng, người đưa tôi đến bệnh viện là một người qua đường.
Còn Phó Duyên Chi, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Tôi khẽ cười, lau khô hết nước mắt, sau đó làm thủ tục xuất viện về nhà.
Vừa xuống xe, tôi đã thấy đám bạn của Phó Duyên Chi đang trêu chọc trong nhóm chat:
"Ngày xưa hắn theo đuổi chị dâu còn không có trận chiến lớn thế này đúng không?"
Tôi mím môi, lặng lẽ thoát khỏi nhóm chat.
Sau đó tôi đến hậu hoa viên, cắt đi khóm Hoa bất tử thứ 97.
Hắn chỉ còn hai cơ hội cuối cùng.
Khoảnh khắc tôi đặt kéo xuống và quay người, chợt nhận ra Phó Duyên Chi đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
"Em cầm kéo làm gì đấy?"
Thần sắc tôi bình tĩnh, "Không có gì, chỉ là cắt đi mấy cái lá úa vàng thôi."
Hắn khẽ cau mày, dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cuối cùng cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói:
"Anh mua cho em một chiếc Maserati, coi như là bồi thường cho buổi đấu giá tối qua. Em đi lái thử xem có thích không."
Tôi khẽ cười một tiếng, hắn ta thật sự nghĩ tiền bạc có thể bù đắp tất cả sao?
Nhưng để không cho hắn phát hiện Hoa bất tử đã bị cắt, tôi đành thuận theo ý hắn.
Tôi không chút đề phòng ngồi vào ghế lái chiếc Maserati và bắt đầu lái thử.
Thế nhưng khi tôi muốn phanh xe dừng lại, lại phát hiện phanh đã bị mất tác dụng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi nhìn thấy Phó Duyên Chi trong gương chiếu hậu, gương mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi cười mà nước mắt lưng tròng, mặc kệ chiếc xe đ.â.m sầm vào tường.