Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Trại Chủ Là Quan Lớn - Chương 5: Hóa Ra Trại Chủ Là Quan Lớn

Cập nhật lúc: 2025-06-25 08:40:25
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vậy, ta ngẫm lại, quả thực cũng có lý.

Cơn giận trong lòng cũng lắng dịu đi phần nào, tôi mở cửa bước ra.

"Thật xin lỗi, suýt chút nữa đã khiến ngươi bị vạ lây."

Hắn nhanh chóng trở lại vẻ thư sinh ôn hòa, mỉm cười nói:

"Chỉ cần cô nương không còn oán giận ta nữa là được rồi."

Chúng tôi vừa dứt lời thì bất ngờ một bóng người chạy đến, vội vàng kéo tay Tiêu Tử Lăng lại.

"Tử Lăng! Hóa ra chàng ở đây! Dạo này sao lại cứ tránh mặt ta vậy?"

Là đại tỷ của tôi, đã lâu không gặp.

Chỉ có điều, nàng đã tiều tụy nhiều phần.

Nàng ấm ức, bĩu môi trách móc:

"Người có hôn ước với chàng là ta, sao chàng lại tìm đến cô bé này?"

Tiêu Tử Lăng lạnh lùng rút tay khỏi tay nàng, giọng trầm ổn:

"Từ đại tiểu thư, hôm đó phụ thân ngươi đã nói hôn sự của chúng ta không còn hiệu lực nữa."

Tỷ tỷ hoảng hốt, nhanh miệng giải thích:

"Phụ thân chỉ lo cho ta sức khỏe yếu nên muốn tránh làm ảnh hưởng đến chàng mà thôi! Nhưng khi Cẩm Y Vệ tới nhà, chàng đã công khai thừa nhận ta là vị hôn thê trước mặt Chỉ huy sứ đại nhân."

Nói tới đây, đôi má nàng thoáng đỏ hồng, lộ vẻ e thẹn.

"Chàng yêu ta sâu đậm như vậy, vì muốn bảo vệ ta khỏi lao ngục nên mới cố ý công khai tình cảm giữa chốn đông người."

"Tử Lăng, yêu ta như thế, sao giờ lại tránh mặt ta?"

Tiêu Tử Lăng lập tức cứng đơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Ngươi hiểu lầm rồi! Hôm đó ta bất đắc dĩ, không phải như ngươi nghĩ..."

Tỷ tỷ chớp mắt, vẻ ngây thơ:

"Bất đắc dĩ chỗ nào? Ai ép chàng? Tử Lăng, bây giờ ta không còn ai để nương tựa, chỉ còn có chàng thôi..."

Nàng vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy Tiêu Tử Lăng.

Nhưng hắn giật mình, hoảng hốt lùi lại, tránh né.

"Ta không thích ngươi! Từ nay về sau, đừng chằng chịt bám theo ta nữa!"

Nói xong, hắn như bay mất dạng.

Đại tỷ nhìn theo bóng hắn, giận dỗi dậm chân rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy căm hận.

"Phụ thân và mẫu thân đều bị giam giữ, còn ngươi thì an nhàn hưởng thụ, thật chẳng có chút hiếu tâm nào!"

Tôi chỉ cười lạnh.

"Mẫu thân ta đã mất từ lâu, người hiện bị giam giữ là chính thất phu nhân của phụ thân, không liên quan đến ta."

"Còn về phụ thân..."

"Ông ta tham ô biết bao ngân lượng, kết cục như vậy cũng là xứng đáng."

"Còn mẫu thân ngươi, nếu thật có hiếu, sao không vào Chiêu ngục gặp bà ấy?"

"Ngươi..."

Tỷ tỷ tức giận đỏ mặt, chưa kịp đáp thì tôi đã “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-ra-trai-chu-la-quan-lon/chuong-5-hoa-ra-trai-chu-la-quan-lon.html.]

"Hôm nay ta mệt rồi, nếu tỷ tỷ không có việc chi, xin cứ về đi."

Họa Ninh đã lâu không tìm đến ta, nghe nói vẫn đang truy xét vụ án gian tế người Hồ.

Ta rảnh rỗi đến mức chán ngán, nên một mình ra ngoài dạo chơi.

Kinh thành tuy xa lạ nhưng có nhiều nơi thú vị, đặc biệt là các tửu lâu.

Mỗi ngày, ta đều tìm đến nơi có mỹ thực ngon nhất để thưởng thức cho thỏa thích.

Hôm ấy, đang vui vẻ ăn uống, bỗng thấy vài tiểu thư áo quần lộng lẫy bước vào, ai nấy đều chưng diện như hoa, trong đó có đại tỷ.

Ta không thèm để ý, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.

Nàng lại cố tình nhân danh lớn tiếng:

"Chư vị tỷ muội, đây chính là em gái thứ xuất của ta, từ nhỏ nuôi dưỡng ở quê. Gần đây mới về kinh, không may bị sơn phỉ bắt đi, mất tích mấy ngày mới về được."

Nghe thấy hai chữ "sơn phỉ", mấy tiểu thư kia biến sắc, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đám đó chuyên ác độc, chuyện gì chúng cũng làm nổi."

"Mấy ngày như vậy, e là sớm mất trong sạch rồi."

"Bị bao nhiêu nam nhân đày đọa, vậy mà còn mặt mũi ra ngoài? Nếu là ta, đã sớm tự vẫn treo cổ rồi."

"Đúng vậy, thật không biết xấu hổ."

Lúc này, đại tỷ mím môi cười khẽ, từng bước tiến sát ta.

"Muội muội, mấy ngày ấy ngươi sống sao? Không muốn kể cho tỷ tỷ nghe chứ?"

Tay ta đang gắp sườn xào chua ngọt bỗng khựng lại, mất sạch khẩu vị.

Ta hờ hững nhìn nàng, cười như không cười:

"Đại tỷ sao lại tò mò đến vậy? Chẳng lẽ cũng muốn thử trải nghiệm mấy ngày đó?"

Ánh mắt nàng thoáng lóe lên, giả vờ thở dài thương xót.

"Muội muội đừng giữ mãi nỗi đau trong lòng, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn."

Nghe thế, mấy tiểu thư liền vây quanh ta, vẻ mặt như lo lắng nhưng ánh mắt lại ẩn chứa niềm vui thích.

Chúng đông người, ta không muốn tranh cãi, liền đứng lên bỏ đi.

Ngay lúc ấy, bóng một người quen xuất hiện.

Thân hình đầy sát khí, dáng đứng thẳng như trúc.

Họa Ninh.

Ta lập tức lớn tiếng:

"Các ngươi sao biết ta bị sơn phỉ bắt, lại quả quyết ta sống không bằng chết?"

Mấy nàng ngay lập tức xôn xao:

"Chuyện này còn cần hỏi? Dân thổ phỉ tàn nhẫn, thủ đoạn dã man với nữ nhân vô số."

"Bị họ chà đạp chắc không gì kinh hoàng hơn."

"Đúng vậy! Không khác gì súc sinh!"

Ta ngồi nghe, chỉ mỉm cười không đáp.

Phía sau bọn họ, ánh mắt Họa Ninh ngày càng tối sầm, như thứ gì đó đang dâng trào mãnh liệt.

Loading...