“Dao Dao…” – Khi anh ôm lấy tôi, tôi mới nhận ra cả người anh run bần bật.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh:
“Em không sao.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi:
“Dao Dao, anh hối hận rồi…”
Vương Khải bị áp giải về đồn.
Còn tôi, được Mạnh Túc đưa đến bệnh viện xử lý vết thương ở cổ.
May là vết thương không sâu, chỉ cần sát trùng và bôi thuốc mỗi ngày.
Tối hôm đó, sau khi tôi tắm xong, Mạnh Túc mang hộp thuốc ra, ngồi xuống cạnh tôi.
“Có sợ không?” – giọng anh khàn khàn.
Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung của anh, tim đập thình thịch:
“Chỉ cần nghĩ tới anh, em không sợ gì cả.”
“Nhưng anh thì sợ.
Anh không dám tưởng tượng nếu em có chuyện gì… Tất cả là tại anh…”
Tôi ngăn lời anh bằng một nụ hôn, bàn tay lần xuống n.g.ự.c anh.
“Tưởng Mộng Dao!” – anh giữ tay tôi lại.
Tôi nhìn anh đầy uất ức:
“Anh không muốn em sao?
Mấy hôm em bị nhốt, ngày nào cũng mơ thấy anh… còn mơ thấy hai đứa mình… trên giường…”
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, nhịp thở cũng nặng dần, lồng n.g.ự.c phập phồng.
“Em biết mình đang làm gì chứ?” – anh khẽ hỏi.
“Biết mà…” – tôi nhìn anh, đôi mắt ươn ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-ra-anh-cung-yeu-em/8.html.]
Anh bế tôi lên, sải bước vào phòng ngủ.
Trên giường, từng chiếc cúc áo được mở ra, rồi đến thắt lưng…
Mặt tôi bỗng đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.
Anh đè lên người tôi, từng nụ hôn từ trán lướt dần xuống, dịu dàng mà nóng bỏng.
Khi chạm đến tai, anh thấp giọng thì thầm:
“Dao Dao, lát nữa đừng khóc đấy…”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Mạnh Túc.
Nhớ lại đêm qua, tôi gần như khóc ngay từ lúc bắt đầu…
Anh thì hôn tôi dịu dàng, nhưng mỗi động tác lại khiến tôi phải chịu phạt vì bao lần nghịch ngợm trước kia.
“Còn đau không?” – anh tỉnh dậy, hôn lên trán tôi.
“Cũng đỡ rồi…” – tôi rúc vào lòng anh, tay vuốt nhẹ những vết sẹo trên người anh.
Anh nhìn vết thương trên cổ tôi, trầm ngâm:
“Anh sẽ hỏi Trần Lộ xem loại kem trị sẹo chị ấy dùng là gì, anh không muốn em để lại sẹo.”
“Anh với chị ta thân lắm hả?” – mặt tôi xụ xuống.
Anh thở dài, bắt đầu giải thích.
Thì ra Trần Lộ là vợ của một người anh thân thiết trong đội,
người đã hy sinh hai năm trước khi làm nhiệm vụ.
“Anh tận mắt nhìn thấy anh ấy ngã xuống trước mặt mình.
Từ hôm đó, anh đã nghĩ… đời này, sẽ không lập gia đình nữa.”
Tôi nhìn vẻ mặt trầm buồn của anh, đưa tay chọc vào n.g.ự.c anh:
“Muộn rồi, anh hết đường hối hận rồi đấy.
Cả đời này, anh đừng hòng thoát khỏi em.”