Hóa Ra Anh Cũng Yêu Em - 6

Cập nhật lúc: 2025-03-31 10:54:41
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi xe của tài xế gọi hộ đến dưới chung cư Mạnh Túc, tôi đã say đến mức không còn đi thẳng nổi nữa.

Mạnh Túc không nói một lời, bế tôi lên kiểu công chúa rồi đưa vào nhà.

Đặt tôi xuống sofa, anh pha một ly nước mật ong, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, từng ngụm từng ngụm đút cho tôi uống.

"Khó chịu đúng không? Rượu ngọt hậu lực mạnh lắm.

Sau này lúc anh không có ở đó, không được uống rượu!"

Tôi nhìn anh vẫn dịu dàng như mọi lần, mũi cay xè, nước mắt bất giác trào ra.

"Mạnh đội à, anh dịu dàng với ai cũng thế sao?

Anh quản em vậy... có muốn quản cả đời không?**"

Trong mắt anh lóe lên một tia hoảng hốt:

"Dao Dao, em uống nhiều rồi..."

"Mạnh Túc, em hỏi anh lần cuối, anh có muốn em không?

Em không muốn cứ lửng lơ mãi thế này nữa."

Anh nhìn sâu vào mắt tôi, ngón tay cái khẽ lau nước mắt trên má tôi, rồi cúi đầu hôn xuống.

"Bùm—" Như thể có hàng ngàn pháo hoa nổ tung trong đầu tôi.

Tôi nắm lấy vạt áo anh bên hông, lúng túng đáp lại.

Một lúc sau, anh bất lực dừng lại, nhẹ giọng:

"Dao Dao, đừng nín thở… phải thở chứ."

Tôi lúc ấy mới phản ứng lại, hít mạnh một hơi rồi nhào vào lòng anh:

"Anh bắt nạt em!"

"Không phải bắt nạt, là… anh thích em." – ánh mắt anh đầy cưng chiều.

"Vậy… giờ chúng ta là gì?"

"Em nghĩ sao? Anh đưa em đến buổi tụ họp tối qua làm gì?"

"Gì mà tụ họp! Cuối tuần anh còn hẹn đi xem concert với người ta đấy thôi!"

"Concert gì cơ? À, vé đó là mua cho em, không phải em mê ca sĩ đó lắm sao?"

Hóa ra là vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-ra-anh-cung-yeu-em/6.html.]

Tôi giận dỗi cả một tối… hoàn toàn oan uổng!

Tôi tức mình đ.ấ.m lên n.g.ự.c anh mấy cái:

"Đều tại anh! Anh thích em từ khi nào sao không chịu nói sớm?"

Anh thở dài:

"Anh lo lắng nhiều lắm, anh hơn em cả đống tuổi, công việc thì suốt ngày không về nhà, lúc nào cũng có thể đối mặt với hy sinh…"

"Em nghĩ hết rồi. Em không làm phiền công việc của anh đâu.

Nếu anh hy sinh, em sẽ sống tiếp, chăm sóc bố mẹ anh thay anh." – Tôi nhìn anh, ánh mắt kiên định.

"Em thật sự suy nghĩ kỹ chưa?"

"Rồi. Em thích anh, em yêu anh.

Cả đời này, em chỉ muốn có anh."

Tôi ôm anh, vừa cười vừa khóc, rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh…

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Mạnh Túc đã đi rồi.

Anh để lại một tin nhắn trên WeChat:

"Anh phải đi công tác đột xuất, sẽ liên lạc sau."

Nhớ lại đêm qua, tất cả cứ như một giấc mơ.

Tôi lập tức muốn chia sẻ niềm vui này với ai đó.

Và người đầu tiên tôi nghĩ đến là Vương Khải – nếu không nhờ lời khuyên của anh ấy, chắc tôi còn phải đợi Mạnh Túc thêm mấy năm nữa.

Sư huynh! Em và Mạnh Túc ở bên nhau rồi!"

Chúc mừng nha Dao Dao!

Cuối tuần có buổi tiệc hội luật sư, nhiều người giỏi lắm, em đến chung vui đi?”

Tôi đồng ý, anh nói sẽ tới đón tôi.

Một tuần trôi qua, Mạnh Túc vẫn chưa quay về, cũng không có tin tức gì.

Tôi không dám làm phiền, chỉ biết kiên nhẫn chờ.

Sáng thứ bảy, Vương Khải tới đón tôi.

"Chỗ đó hơi xa, em uống nước nghỉ chút nè."

Tôi không nghi ngờ gì, uống sạch ly nước anh đưa.

Loading...