04.
Ngày thi đại học, em trai tự cao tự đại nói: “Chị à, ranh giới của cuộc đời chúng ta sắp xuất hiện rồi, từ nay về sau, tôi sẽ là người đứng trên vạn người, còn chị chỉ có thể lang thang đầu đường, làm kẻ chạy nợ bị người đời khinh rẻ mà thôi.”
Nhìn theo bóng lưng em trai vào phòng thi, ba tôi ánh mắt đầy hy vọng nhìn theo: “Vợ à, sau này chúng ta sẽ theo con trai sống sung sướng, chẳng còn phải vất vả như thế này nữa.”
Mẹ tôi cũng ươn ướt mắt: “Đúng vậy, chúng ta đã chịu đựng bao lâu rồi, mộ tổ nhà họ Từ cuối cùng cũng có khói xanh bay lên.”
Khói xanh? Tôi thầm nghĩ, chẳng qua là đám khói đen mịt mù mà thôi.
Mười ngày sau, em trai giận dữ mang điểm thi đến tìm tôi: “Chị, đời trước chị không phải dễ dàng đỗ đại học sao? Sao tôi lại rớt? Có phải chị là tai họa làm tôi mất vận may không? Làm ảnh hưởng đến khí vận của tôi rồi phải không?”
Tôi thật sự không biết nói gì: “Cũng giống như em vậy, không chăm chỉ học hành, cứ nghĩ nằm trên giường là có thể đỗ đại học, chẳng lẽ trên đời này không còn công lý sao?”
“Công lý?”
Đột nhiên, tôi bị ai đó từ phía sau đánh mạnh vào đầu, tôi quay lại nhìn thì thấy mẹ đang cầm cây chổi lông gà chuẩn bị đánh lần thứ hai.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Từ ngày đưa mày lên Quảng Châu, việc làm ăn của nhà này tụt dốc không phanh. Mày đúng là sao chổi! Tụi tao sinh ra, nuôi nấng mày, vậy mà mày không chỉ làm hỏng chuyện buôn bán, còn kéo luôn cả đường học hành của thằng em mày xuống. Mày nói xem như vậy có còn chút đạo lý nào không? Biến khỏi cái nhà này ngay lập tức!”
Tôi biết công việc làm ăn của bố mẹ đã sa sút trầm trọng nhưng tôi không ngờ họ không tìm cách giải quyết mà lại đổ hết nỗi oán giận lên tôi.
Ba tôi cũng tỏ ra không vui, nói: “Mày sắp đầy 20 tuổi rồi, chúng tao đã nói chuyện với mai mối xong xuôi rồi, tháng sau mày về quê lấy chồng.”
Không ngờ chuyện lấy chồng lại đến đột ngột như vậy.
“Không, con không về đâu.” Tôi định xông ra ngoài nhưng em trai nhanh chóng chặn cửa lại: “Chị, chị làm việc cực khổ ở Quảng Châu, sau này sẽ có người nuôi chị, chị không vui sao?”
Mẹ tôi cũng giáng một cái tát vào mặt tôi: “Đúng là thứ không biết điều. Chúng tao làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho mày, mày chẳng những không biết ơn mà còn hằn học oán trách, đúng là nuôi sói mắt trắng mà.”
Tôi nhìn thấy họ sắp đẩy mạnh chuyện này lên nên tôi biết nếu cứ tiếp tục phản kháng, người thiệt thòi sẽ là tôi.
Tôi vội vàng nói: “Các người không phải là muốn tiền sao? Được thôi, tôi sẽ cho các người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-ruc-ro/chuong-4.html.]
“Mày có thể có tiền sao?” Mẹ tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nghi ngờ nói: “Lừa dối tụi tao, có biết hậu quả thế nào không?”
Tôi bình tĩnh nói: “Nếu không yên tâm thì đi cùng tôi ra ngân hàng.”
Họ nửa tin nửa ngờ đi theo tôi, chờ khi tôi rút được mười ngàn, mẹ và em trai lập tức vui vẻ hớn hở.
Lúc này, ba tôi lại lên tiếng: “Tiểu Thiến, số tiền này là hợp pháp chứ? Sao con có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là…”
Giọng nói của ông đầy ẩn ý, mập mờ và rõ ràng mang sự nghi ngờ.
Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, lửa giận như muốn bốc lên tận trời. Bà trừng mắt định giơ tay đánh tôi lần nữa nhưng tôi đã nhanh chóng lùi ra sau để né.
Tuy chưa đánh trúng nhưng miệng bà vẫn không ngừng buông lời cay độc: “Mày đúng là con tiện nhân! Mày không lo học hành, lại đi ngủ khắp nơi với đàn ông để kiếm tiền dơ bẩn, mày còn biết xấu hổ không hả?”
Tôi chau mày, bình thản nói: “Nếu tiền bẩn vậy thì trả lại cho tôi đi.”
Mẹ tôi lập tức ôm chặt xấp tiền vào n.g.ự.c như sợ tôi giật mất rồi quay sang nói với ba tôi: “Ông à, chúng ta phải cắt đứt với nó thôi. Đứa con gái như thế, làm ô uế cả nề nếp nhà họ Từ.”
“Đúng đấy! Nhỡ đâu sau này nó quay lại đòi tiền thì rắc rối lắm. Nào, Tiểu Thiến, viết giấy cam kết đi. Từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, coi như không còn người thân gì hết.”
Tôi trừng lớn mắt, cố tình làm ra vẻ như bị tổn thương sâu sắc và ngỡ ngàng không dám tin.
Em trai thấy thế, sợ tôi đổi ý vội vàng tự tay viết giấy chứng nhận đoạn tuyệt mà ba mẹ tôi cũng chẳng do dự mà ký tên ngay.
Sau khi họ ra khỏi ngân hàng thì bắt đầu ríu rít bàn xem lát nữa sẽ mua bộ quần áo đẹp nào, ăn món gì cho thật ngon.
Mẹ khoác tay em trai, mặt lạnh tanh nói với tôi: “Tiểu Thiến, chúng tao về quê đây. Sau này mày ở Quảng Châu thì tự lo lấy thân đi. Có chuyện gì cũng đừng tìm đến chúng tao.”
Em trai cũng hùa theo: “Hừ, chỉ sợ chị ta chec gục ngoài đường cũng chẳng ai buồn nhặt xác cho.” Thằng bé nói còn chưa dứt lời thì một chiếc Mercedes mới tinh đã dừng lại ngay trước cửa ngân hàng.
Tài xế bước xuống xe, đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi đầu cung kính hỏi: “Xin hỏi cô có phải là Từ Thiến, Tổng giám đốc Từ không ạ?”
---