Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Hoa Nguyệt Chính Phong Xuân - 9

Cập nhật lúc: 2025-07-07 06:42:46
Lượt xem: 1,348

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau yến tiệc, Bùi Lang đến tẩm cung của .

 

Lúc , đang gương đồng chải tóc.

 

“Nghe hôm nay nàng phạt Tô Uyển Nương cấm túc?”

 

Từng một thời, Hoắc Anh cũng hỏi đúng câu .

 

Hôm đó, Tô Uyển Nương cố tình giấu cây trâm gỗ Hoắc Anh tặng , chứng cứ rõ ràng.

 

nàng một mực chối tội, rơi lệ đáng thương, rằng vu oan, khiến giữa và nàng nảy sinh tranh chấp.

 

Ta là chủ mẫu, tự nhiên quyền trách phạt hạ nhân.

 

Ta đánh nàng năm bản.

 

Tối hôm , Hoắc Anh liền giận dữ xông tới.

 

“Uyển Nương thể yếu đuối, sánh với ngươi kẻ lớn lên lưng ngựa như Hồ!”

 

“Chỉ là một cây trâm gỗ, mà nàng độc ác đến thế?”

 

“Diệp Tây, nỗi đau hôm nay Uyển Nương chịu, nhất định bắt nàng trả giá gấp đôi!”

 

Sau đó, Hoắc Anh nhốt cấm túc ba tháng, từ đó sinh chứng sợ bóng tối, sợ gian chật hẹp.

 

Giờ Bùi Lang cũng hỏi như … chẳng lẽ cũng hỏi tội ?

 

Ta đặt nhẹ cây lược ngọc xuống, đầu, thẳng thắn mắt Bùi Lang.

 

“Phải, là phạt nàng . Vậy ?”

 

21

 

Bùi Lang bước đến phía .

 

Hắn nâng nhẹ mái tóc đen mượt mát lạnh buông vai , cầm lấy chiếc lược ngọc đặt bàn.

 

“Trẫm thấy công chúa phạt còn quá nhẹ, nên tự chủ trương khấu trừ nửa năm bổng lộc của Hoắc Anh, coi như tội quản giáo nghiêm.”

 

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hình bóng hai phản chiếu trong gương đồng.

 

Bùi Lang phía nhẹ nhàng chải tóc cho , động tác dịu dàng, sợ đau dù chỉ một chút.

 

“Làm xong những chuyện đó, trẫm vẫn cảm thấy đủ.”

 

“Thường Hỉ ngoài cung, tiệm Cẩm Ngọc Hiên mới một cây trâm bướm mới, trẫm nhớ công chúa xưa nay yêu thích trang sức hình bướm nhất, liền sai mua về.”

 

Dứt lời, Bùi Lang như biến hóa trò ảo thuật, lấy một cây trâm bướm tinh xảo cài lên tóc .

 

Cả cây trâm dùng lam ngọc tuyết sơn khắc thành, tinh tế hoa mỹ, so với cây từng tiếc nuối năm nào, chẳng khéo léo gấp bao nhiêu .

 

Bùi Lang hài lòng gương mặt trong gương, khẽ cúi gần.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Giọng trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn dễ khiến lòng run rẩy:

 

“Công chúa, nguôi giận ?”

 

Hương thơm thanh nhã theo động tác mà tỏa .

 

Ta khẽ siết hô hấp, mặt ửng đỏ, tâm loạn như tơ vò, nhất thời chẳng phản ứng thế nào.

 

“Bệ hạ ban cho quá nhiều…”

 

“Vẫn đủ.”

 

“Trẫm chỉ đem hết thảy những gì nhất đời, dâng đến mặt công chúa, để nàng tùy ý chọn lấy.”

 

Ta nghiêng đầu, ánh mắt dừng nơi Bùi Lang.

 

Đôi con ngươi đen tuyền của lấp lánh ánh sáng lấp lánh như vụn.

 

“Ở trong cung cũng chán nhỉ? Vài ngày nữa trẫm định tổ chức một buổi săn b.ắ.n hoàng gia ở vùng ngoại thành, công chúa hứng thú chăng?”

 

Ở Mạc Bắc, tài cưỡi ngựa b.ắ.n tên của còn hơn ca ca nửa phần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-nguyet-chinh-phong-xuan/9.html.]

Săn bắn, đương nhiên hứng thú vô cùng.

 

Ta gật đầu chút do dự.

 

Bùi Lang khẽ bật .

 

Nhìn vẻ tuấn tú, đậm tình trong mắt , tim bất giác lỡ mất một nhịp.

 

Ta mím môi, vội mặt sang hướng khác, dám thêm.

 

22

 

Lần săn , quy mô lớn từng .

 

Không giới hạn tước vị, nên hầu như địa vị ở kinh thành đều tề tựu đông đủ.

 

Vốn thích náo nhiệt, hôm nay càng cao hứng tột cùng.

 

Bùi Lang bồi chơi đùa một hồi, đó đám đại thần kéo thương nghị.

 

Ta dắt theo mấy thị vệ, đuổi theo một con nai rừng sâu trong núi.

 

Con nai cực kỳ xảo quyệt, một lúc là phóng mặt , lúc ngẩng đầu lên tìm hướng, thì thị vệ sớm chẳng còn tung tích.

 

Ta siết chặt cung tên trong tay, định tìm lối .

 

Thì phía lùm cây vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc đát đát.

 

Ta cứ ngỡ là Bùi Lang tìm đến, liền cất cao giọng gọi: “Ta ở đây.”

 

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, nhưng tới chẳng Bùi Lang.

 

“Hóa là nàng thật, Diệp Tây.”

 

Hoắc Anh cưỡi ngựa mà đến, ánh mắt phức tạp, thê lương đến đoán thấu.

 

Ánh mắt giao , rừng cây xào xạc trong gió, mùi đất ẩm trận mưa đêm qua vẫn còn lẩn khuất trong khí.

 

Ta là mở miệng , phá tan sự im lặng đè nén.

 

“Hoắc tướng quân, giờ nên đang đường tới phương Nam ? Sao xuất hiện nơi ?”

 

“Ta tới đây,” giọng Hoắc Anh trầm xuống: “đương nhiên là để đợi thê tử của .”

 

Sắc mặt âm trầm khó dò.

 

Năm xưa để dứt tuyệt với , cố giấu phận, để còn sống.

 

Thế nhưng hết tới khác dây dưa dứt.

 

Đã , cũng chẳng buồn giấu nữa. Thà rõ ràng một .

 

“Hoắc Anh, trong hưu thư rõ ràng từng chữ. Ngươi và , từ nay về , còn liên quan.”

 

23

 

“Ta từng đồng ý!”

 

“Ngay từ lúc bắt đầu quen , nàng luôn lừa , giấu diếm phận, tự xưng là cô nhi. Sau rằng mà rời , tìm nàng suốt ba năm!”

 

“Lần nữa gặp , phát hiện thê tử của trở thành phi tử của hoàng đế.”

 

“Diệp Tây! Trong lòng nàng rốt cuộc coi là gì?”

 

“Ngươi tư cách chất vấn , Hoắc Anh. Là ngươi bất trung .”

 

Sắc mặt Hoắc Anh âm u khó lường.

 

“Hôm uống say, nhận nhầm Tô Uyển Nương thành nàng.”

 

“Sáng hôm tỉnh , tự với nàng, định cho nàng ít bạc đuổi . Vậy mà nàng chẳng chịu buông tha.”

 

“Sau đó Uyển Nương bất ngờ thai, nào thể để cốt nhục của lưu lạc bên ngoài, mới tính cho nàng một danh phận thất, để nàng sinh con .”

 

“Thế nhưng nàng từ đầu đến cuối đều dung nổi nàng , cũng dần trở nên độc địa hơn. Mỗi khi thất ý, đều là Uyển Nương ở bên bầu bạn. Huống hồ nàng đang mang thai, lòng tự nhiên nghiêng về phía nàng nhiều hơn. từ đầu đến cuối từng ý định hưu thê, chính thất của vẫn luôn là nàng.”

 

“Tây nhi, nàng ở bên năm năm, con cái. Nàng hiểu khao khát một đứa trẻ đến nhường nào ...”

Loading...