Con đường mòn từ đỉnh Tuyết Lĩnh dẫn xuống trấn Thanh Bình dốc và trơn trượt bởi băng giá. Mộ Dung xuống núi khi trời còn hửng sáng, chiếc nón lá đơn sơ che gương mặt thanh tú nhưng cương nghị. Sau lưng nàng, chiếc tráp gỗ đựng phù sáp và thanh kiếm gỗ đào khẽ va chạm , phát những nhịp điệu khô khốc giữa trung tĩnh mịch.
Càng gần đến trấn, mùi vị trong khí càng đổi. Không còn là cái lạnh khiết tịnh của tuyết, mà là mùi nồng nặc của bùn lầy mục rữa và sự héo úa của cỏ cây.
Trấn Thanh Bình hiện trong màn sương mù dày đặc như một con quái vật đang ngủ say. Lạ , dù quá giờ khởi , phố xá vẫn vắng lặng một bóng . Những ngôi nhà đóng cửa im ỉm, mỗi cánh cửa đều dán chi chít những tờ giấy đỏ cầu may, nhưng tất cả đều xé rách một cách thê t.h.ả.m, như thể những bàn tay vô hình cào cấu trong cơn tuyệt vọng.
"Đạo trưởng... cứu mạng..."
Một tiếng thào thào phát từ góc khuất của một t.ửu quán hoang tàn. Mộ Dung bước tới, phát hiện một đàn ông trung niên đang co quắp, da mặt ông xám xịt, đôi mắt trợn ngược chỉ còn lòng trắng. Một làn khói đen nhạt, tựa như những sợi tơ nhện, đang quấn c.h.ặ.t lấy cổ và lôi kéo ông về phía cái giếng cạn giữa trấn.
Hủ Quỷ.
Mộ Dung nhận ngay lập tức. Đây là quỷ dữ từ địa ngục, mà là một loại oán linh sinh từ những thói hư tật và sự tham lam tột độ của con . Chúng g.i.ế.c ngay, mà hút cạn sinh khí, khiến nạn nhân c.h.ế.t dần trong sự hành hạ của ảo giác.
Nàng vội vàng rút kiếm. Mộ Dung vững chân chữ Đinh, tay trái kết ấn, tay rút một chiếc chuông đồng nhỏ. Chiếc chuông lưỡi, nhưng khi nàng rung lên bằng nội lực, một âm thanh trầm đục, vang vọng như tiếng trống trận vang lên:
Boong...
Làn khói đen run rẩy. Mộ Dung bước lên một bước, mỗi bước chân của nàng đều dẫm đúng các vị trí của đồ hình Bát Quái mặt đất. Đây là bộ pháp "Hành Vân" mà nàng luyện tập thác nước lạnh giá suốt ba mùa đông. Người ngoài thấy nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng thực chất mỗi bước chân đều mang nặng ngàn cân công lực, trấn áp địa khí đang hỗn loạn.
"Oan đầu, nợ chủ. Kẻ tham lam tội, nhưng sinh mạng con thứ để ngươi tùy nghi định đoạt."
Nàng dứt lời, từ cái giếng cạn, một bóng ma khổng lồ trồi lên. Nó hình dạng rõ rệt, chỉ là một khối thịt đen đúa với hàng trăm cái miệng đang gào thét. Đó là sự hợp thể của những oán niệm tích tụ từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-linh-ky-tam-dao-vo-tran/chuong-2-tieng-chuong-tran-dinh-hon.html.]
Lũ lượt các đạo sĩ ngang qua trấn đó đều chọn cách dùng "Lôi Hỏa Phù" để thiêu cháy nó, nhưng Mộ Dung rõ, càng dùng bạo lực, oán khí sẽ càng kết sâu. Nàng xếp bằng ngay miệng giếng, đặt chiếc chuông đồng xuống đất, bắt đầu tụng niệm Độ Nhân Kinh.
Từng chữ, từng câu kinh từ miệng nàng thốt là những giáo điều sáo rỗng, mà là sự thấu cảm mài dũa qua những đêm dài cô độc núi cao. Ánh sáng từ Huệ nhãn giúp nàng thấy tâm điểm của khối oán khí: Một chiếc vòng ngọc nứt vỡ.
Thì , tất cả bắt đầu từ một vụ trộm bẩn thỉu của dân trong trấn nhắm một khách buôn năm xưa. Sự tham lam của họ nuôi dưỡng con quái vật .
Mộ Dung vươn tay, ngón tay thanh mảnh kẹp lấy một lá phù màu xanh lục – Tĩnh Tâm Phù. Nàng ném nó , mà áp lòng bàn tay khối oán khí đang điên cuồng lao tới.
Xèo...
Một luồng khí lạnh buốt thấu xương xộc cánh tay nàng, lớp vải đạo bào rách bươm, để lộ những vết bầm tím lan rộng. Mộ Dung lùi bước. Nàng nghiến răng, dồn bộ chân khí tích lũy từ mười năm khổ luyện lòng bàn tay.
"Tan!"
Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Khối oán khí vỡ vụn thành trăm mảnh, hóa thành những đốm sáng li ti tan biến sương mù. Người đàn ông trung niên bừng tỉnh, ôm mặt nức nở.
Trấn Thanh Bình dần lấy chút ấm, nhưng gương mặt Mộ Dung vẫn hề giãn . Nàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc lên. Trên mảnh ngọc , nàng thấy một ký hiệu quen thuộc đến rùng : Một đóa hoa sen đen thanh kiếm đ.â.m xuyên qua.
Đây là biểu tượng của Mặc Liên Giáo – một giáo phái tà độc phái Thượng Thanh tiêu diệt từ trăm năm . Tại biểu tượng xuất hiện ở đây? Và lá thư đẫm m.á.u ý nghĩa gì?
Đột nhiên, từ phía cuối con đường, một bóng cao gầy mặc áo choàng đen lẳng lặng nàng. Hắn thở, linh áp, như thể một x.á.c c.h.ế.t . Hắn chỉ tay về phía khu nghĩa địa bìa rừng, nơi những ngôi mộ tổ tiên của trấn Thanh Bình đang đào xới tung tóe, biến mất trong làn sương xám.
Mộ Dung siết c.h.ặ.t thanh kiếm gỗ đào. Nàng nhận chỉ đang trừ tà, mà đang bước một ván cờ sắp đặt từ , nơi mà quá khứ và hiện tại bắt đầu đan xen một cách tàn khốc.