Họa Dưỡng Xà - 3.
Cập nhật lúc: 2025-05-12 04:45:14
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Lục Phong đã sống yên ổn được hai tháng kể từ lúc hắn về đây. Mỗi ngày, ăn uống no nê xong hắn sẽ trèo lên cây tắm nắng.
Mãi tới khi Diệp Cẩm Hạo xuất hiện ở Lục phủ.
Y lớn hơn ta ba tuổi, vừa tròn mười lăm nhưng đã cao hơn ta hẳn một cái đầu.
“Khanh Khanh, phụ thân dạy cho ta kiếm pháp mới, để ta múa cho nàng xem.”
Ở đây có một rổ Pandas
Kiếm xuất vỏ, kiếm khí tự do du tẩu quanh người y.
Tuy trường kiếm sắc bén, nhưng không hề làm mai một đi khí chất nhu hòa như ngọc.
Lá phong bị cuộn lên, nhảy múa theo luồng kiếm khí.
Thiếu niên xuân xanh non nớt, vậy mà chiếm trọn ngày hè của ta.
Bất tri bất giác, ta nhìn đến mê mẩn.
Bỗng tiếng cười khẩy vang lên trên đỉnh đầu ta.
Lục Phong ngồi trên chạc cây cao, đuôi rắn quấn quanh thân cây thành một cái dĩa tròn, bên trên để bánh quế hoa cùng nước ô mai ta mới mua.
Hắn khoanh tay, nhắm mắt, lười biếng nói:
“Cầu kỳ hoa mỹ, kỹ thuật tầm thường.”
Diệp Cẩm Hạo đỏ bừng mặt, trở kiếm cầm sau tay, nhíu mày nhìn lên.
“Kẻ thiển cận này bất tài, mong các hạ chỉ giáo.”
Lục Phong nhảy “bụp” từ trên cây xuống, dùng đuôi phủi y phục.
Khi nhìn thấy rõ đuôi rắn, lông mày Diệp Cẩm Hạo càng nhíu chặt.
Lục Phong hất cằm về phía thanh kiếm trong tay y. Diệp Cẩm Hạo do dự thoáng chốc rồi mới đưa kiếm qua.
Dù không có hai chân, nhưng đuôi rắn lại linh hoạt hơn.
Phong cách của cả hai hoàn toàn khác biệt.
Lục Phong vung kiếm, thế nhanh như thiểm điện.
Đường kiếm tựa rắn độc thè lưỡi, xé gió rít lên.
Vẻ lười biếng, thoải mái ban đầu biến thành lạnh lùng, nghiêm nghị, đám lá phong nhảy múa cũng bị chẻ làm đôi.
So với vẻ non nớt và tiết chế của Diệp Cẩm Hạo, Lục Phong càng thành thục và mạnh mẽ hơn.
Từng chiêu, từng thức đều cho thấy sự quyết đoán cùng uy dũng.
Một luồng kiếm khí lăng lệ bổ tới, cả ta và Diệp Cẩm Hạo đều thoái lui.
Lục Phong thu kiếm, ném trả lại cho y, khinh thường khoanh tay, nhướn mày.
“Học được chưa?”
Hai người vốn cao tương đương nhau, nhưng chiều cao thực sự của Lục Phong còn phụ thuộc vào việc hắn quyết định đứng trên khúc đuôi nào.
Lúc này, hắn dùng phần đuôi phía sau chống đỡ, nên Diệp Cẩm Hạo phải ngẩng đầu nhìn.
Về phần ta thì kinh ngạc không thôi.
Bấy lâu nay, không có ai dạy cho hắn kiếm thuật.
Sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, ta mới phát hiện Lục Phong thông minh cực kỳ.
Bất kể chuyện gì, chỉ cần nhìn qua một lần, liền có thể thành thạo. Thậm chí còn giỏi hơn cả người dạy.
Tương tự thế, ta chưa từng cố ý dạy hắn.
Kể từ lần cười cợt trước, hắn nói chuyện ngày càng trôi chảy hơn.
Tuy Lục Phong tư chất thông minh, nhưng hắn lười biếng.
Ta dạy hắn học, hắn luôn cuộn đuôi giả ngủ.
Một bài thơ học ba ngày, đến lúc ta hỏi lại thì vô tri như một tờ giấy trắng.
Nhưng có một hôm, phụ thân đến xem ta luyện kiếm, tùy tiện nói một câu: “Động tác cầu kỳ, kỹ thuật tầm thường.”
Hắn lại ghi nhớ.
Quả nhiên tên rắn hư này bình thường chỉ lười để ý đến ta mà thôi.
Sau bữa tối, ta bị phụ thân gọi tới hỏi chuyện.
“Hôm nay Cẩm Hạo đến phủ có tiếp xúc với Lục Phong không?”
Ta gật đầu, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-duong-xa/3.html.]
Phụ thân tỏ vẻ nghiêm nghị: “Cẩm Hạo sau khi về nhà thì liên tục sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Họ nói là bị trúng độc rắn.”
“Nặng không ạ?”
“Cũng may, chỉ là một lượng rất nhỏ. Nghỉ ngơi ít lâu sẽ khỏi.”
Sau một thoáng trầm mặc, phụ thân mở lời:
“Con đi gọi Lục Phong…”
“Không phải Lục Phong, hắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy…”
Ta ngắt lời phụ thân trước.
“Sao con biết không phải hắn? Đừng quên, hắn là yêu.”
Ta nhất thời á khẩu.
Mặc dù Lục Phong là yêu, nhưng chưa bao giờ làm chuyện hại người.
Ta cũng không nghĩ hắn sẽ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi thế này.
Huống hồ, hắn hà cớ phải làm như vậy.
Lục Phong bị đưa đến trước điện thẩm vấn, nhưng vẫn cố chấp không nói một lời.
Còn Diệp Cẩm Hạo sau khi tỉnh lại cứ khăng khăng đó chính là Lục Phong.
Hai người vì chuyện nhỏ mà tranh chấp sau núi, Lục Phong trong lúc tức giận đã đánh y bị thương.
Mắt thấy roi đánh yêu vụt về phía Lục Phong, ta cố hết sức đẩy hắn ra.
Roi đánh yêu không thể so sánh với các loại pháp khí thông thường. Nếu yêu quái bình thường bị quật trúng, rất có thể sẽ mất mạng.
Trên lưng truyền tới cơn đau như bị lửa đốt, ta ngã ra đất.
Để giải thích với Diệp gia, phụ thân đã cấm túc Lục Phong một tháng, còn bắt hắn quỳ mỗi ngày ba canh giờ.
Ta quỳ cùng hắn.
“Không phải ngươi làm, phải không. Tại sao không giải thích?”
Lục Phong không đáp mà hỏi ngược: “Vậy nàng cho rằng tên tiểu tử thối kia đang nói dối?”
“Ta…”
Ta lại không nói nên lời.
Nam nhân đúng là loại làm cho người ta phải đau đầu.
Rắn cũng không ngoại lệ.
Chóp đuôi của Lục Phong vẽ vòng tròn trên đất.
“Có giường không nằm lại ra đây chịu phạt. Đồ đại ngốc.”
Sau đó, hắn tặng cho ta một chiếc vòng cổ, mặt dây khắc hình một chú rắn nhỏ bằng pha lê đen.
Hắn nói nó là bùa hộ mệnh.
Nhìn mảng trụi lủi trên m.ô.n.g hắn, ta gắng không bật cười thành tiếng.
Hôm sau, ta bị phụ thân gọi tới hỏi thăm về vết thương trên lưng. Thái độ người càng nghiêm túc.
“Khanh nhi, Cẩm Hạo là trừ yêu sư cấp mấy?”
“Dạ cấp bốn.”
Trừ yêu sư được chia làm chín cấp độ.
Từ cấp năm trở lên thuộc vào hàng cao cấp, những người có thiên phú cực hiếm.
Phụ thân là trừ yêu sư cao cấp bậc tám, cũng nhờ vậy mà được sắc phong.
Diệp Cẩm Hạo chỉ mười lăm đã đạt tới đỉnh cao của người thường.
Đó mới thực sự là tiền đồ vô lượng.
“Nếu Cẩm Hạo không nói dối, có thể đả thương một trừ yêu sư cấp bốn thì năng lực của Lục Phong sẽ thế nào?”
“Có lẽ Cẩm Hạo ca ca đã nhẹ tay…”
“Dù có như vậy thật, thì cơ thể trừ yêu sư cấp bốn cũng sẽ không bị một tên yêu quái bình thường làm bị thương.”
Phụ thân nhìn về phía chân trời, mày cau chặt.
“Người rắn, không thể không đề phòng.”
Hằng ngày, ta dạy pháp thuật cho Lục Phong, hắn thường xuyên thụ thương.
Mà ta của lúc đó, cũng chỉ mới cấp ba mà thôi.