Họa Địa Vi Lao - Chương 6 - hoàn
Cập nhật lúc: 2025-06-27 08:04:29
Lượt xem: 950
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sao hắn lại nghĩ vậy được?
Hắn là hoàng đế kia mà!
Muốn bỏ ai cũng là hắn bỏ người ta, chứ nào tới lượt người ta bỏ hắn!
Nhưng rõ ràng là Tạ Tuấn căn bản không chịu nghe.
Hắn lại đè ta xuống giường.
Ê?
Ê??
Hắn lại muốn làm gì nữa đây!!
Hắn cắn môi ta, nhẹ giọng dỗ dành mà lạnh thấu xương:
"Đánh cũng không được, mắng cũng không xong, sau này nếu chọc giận trẫm lần nào, trẫm liền lấy mạng nàng lần đó."
"Ngoan nào, đừng khóc, trẫm sẽ đau lòng."
Hắn rốt cuộc đau lòng ở chỗ nào chứ?!
Mắt ta vô hồn, mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhấc nổi.
Cuối cùng bị hắn ôm gọn vào lòng, như đã thoả mãn.
Hắn hết lần này đến lần khác hôn lên má ta, lẩm bẩm kết luận:
"Vẫn là để nàng mệt rồi ngủ luôn là tốt nhất. Như vậy mới không bỏ chạy."
Ta: !
Hắn như thế này thật sự là sai trái quá rồi!
12
Thư của ta không thể gửi ra ngoài nữa.
Nhưng ta lại nhận được thư của tỷ tỷ.
Lúc mở thư là khi ta đang ngồi trên đùi Tạ Tuấn.
Hắn cứ khăng khăng muốn ôm ta.
Không cho ôm thì không cho xem thư.
Ta đành uất ức chịu nhịn, để hắn ôm, chậm rãi xé phong thư, nhưng vẫn chưa lấy giấy ra.
Tạ Tuấn chống cằm lên vai ta, hôn nhẹ lên cổ: "Sao không xem?"
Không muốn để hắn thấy.
Hắn nhẹ cắn một cái: "Mở ra đi. Dù nàng không cho trẫm xem, trẫm cũng biết trong đó viết gì."
Ta: …
Làm hoàng đế thì giỏi lắm sao.
Ta uể oải lấy thư ra.
Câu đầu là “thấy thư như thấy người”.
Câu thứ hai: “Xin lỗi.”
Ta sững người, tiếp tục đọc xuống dưới.
Trong thư, tỷ tỷ kể: từ sau khi bị phụ thân sai người bắt về phủ, ngày đêm khóc lóc, nghĩ ngợi quá độ nên sinh bệnh.
Mời đại phu đến chẩn mạch, người ấy nói nàng đã mang thai.
Trong bụng là đứa bé của vị kiếm khách cùng nàng trốn đi.
Người ấy quỳ ngoài thư phòng nhiều ngày, cầu xin phụ thân đồng ý cho cưới.
Đích mẫu thương con gái, cuối cùng đã mềm lòng.
Nhưng phụ thân thì lại muốn ép nàng phá thai, bắt nàng thay ta vào cung.
Ông ấy không thương ta, chỉ thấy tỷ tỷ thông minh hơn, vào cung sẽ không phạm sai lầm.
Có lẽ là vì lần trước ta viết thư về, nói mình làm hoàng thượng nổi giận, có nguy cơ bị tru di cửu tộc, khiến ông hoảng sợ.
Ông liền giữ kiếm khách lại, ép tỷ tỷ tiến cung.
Đích mẫu lấy cớ tỷ tỷ vừa bệnh dậy, uống thuốc phá thai sẽ tái phát bệnh, nên trì hoãn việc đổi người.
Tỷ tỷ không còn cách nào, mới viết thư cho ta.
Nàng cầu xin ta, bảo ta hãy nói với phụ thân rằng ta đã ở cạnh hoàng thượng quá lâu, ta và tỷ tỷ vốn không phải song sinh, chỉ giống bảy phần, nếu đổi người sẽ dễ bị phát hiện.
Nàng thật sự rất yêu vị hôn phu của mình.
Cũng muốn giữ đứa con trong bụng.
Ta siết chặt tờ thư.
Trong lòng trống rỗng.
Đích mẫu là người tốt.
Năm đó bà từng giúp mẫu thân rời khỏi căn đại trạch đã giam cầm quãng đời thanh xuân đẹp đẽ nhất của người.
Ta bị bỏ lại, chính bà nuôi ta khôn lớn, cho ta lớn lên bên cạnh tỷ tỷ.
Tỷ tỷ thật ra không thích ta.
Nàng luôn cảm thấy ta giành mất tình thương của đích mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-dia-vi-lao/chuong-6-hoan.html.]
Nhưng ta vẫn là muội muội của nàng.
Những lúc hai tỷ muội thân thiết, hai chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường, kể cho nhau nghe những tâm sự thiếu nữ.
Phần lớn là nàng nói, ta nghe.
Khi còn nhỏ nàng kể về một thư sinh tuấn tú ở học đường.
Lớn lên rồi, nàng kể về một kiếm khách nàng gặp trong đêm Nguyên Tiêu.
Kiếm khách múa kiếm dưới trăng vì nàng, họ cùng nhau thổ lộ chân tình.
Đêm Nguyên Tiêu trăng tròn, sáng ngời.
Nhưng cũng không sáng bằng ánh mắt rực rỡ của tỷ tỷ.
Nói mãi nói mãi, nàng ngủ quên.
Ta kéo chăn đắp lại cho nàng, nhìn ánh trăng len qua khe cửa sổ.
Tưởng tượng một ngày nào đó, liệu ta cũng sẽ gặp một người khiến tim ta rung động như vậy không?
Khi nàng không thích ta, nàng sẽ mắng ta.
Chỉ tay vào mũi ta, mắng ta ngu ngốc vô dụng, khóc lóc nói vì có ta nên mẫu thân mới không thương nàng.
Nhưng mỗi lần mắng xong, nàng lại lặng lẽ tìm đến xin lỗi.
Tặng ta một cây trâm nàng thích, hoặc mua cho ta bánh quế hoa ở Bắc thành mà ta thích ăn.
Nói một câu: "Là ta sai được chưa, muội không được giận nữa đấy."
Ta chợt nhớ đến đêm trước ngày nàng trốn đi.
Là mồng Một tháng Mười, một đêm không có trăng.
Tỷ tỷ chạy đến viện của ta, chen lên giường nằm cùng.
Nàng nói: "Tiểu Ngọc, ta sắp đi rồi."
Ta hỏi: "Đi đâu?"
Nàng thần thần bí bí: "Chạy trốn."
Ta mở to mắt: "Được cưới thì là thê, còn bỏ trốn theo người ta thì chỉ là làm thiếp. Sao tỷ không để hắn đến cầu hôn đàng hoàng?"
Tỷ tỷ rũ mắt, thất vọng đáp: "Phụ thân sẽ không đồng ý đâu, ông ấy chỉ muốn g.i.ế.c chàng."
Ta không nói gì thêm.
Nàng nắm tay ta: "Tiểu Ngọc, chuyện bên chỗ mẫu thân làm phiền muội an ủi giùm ta. Đợi bọn ta ổn định sẽ quay lại."
Ta không biết nên khuyên nàng điều gì, chỉ khẽ ôm nàng một cái: "Được."
Đêm khuya thanh tĩnh, bầu trời không có trăng.
Ta nhìn về phía đông bắc, sao Thiên Tân Tứ vừa lóe lên ánh sáng rực rỡ.
13
Ta viết một bức thư hồi âm.
Ta hỏi Tạ Tuấn có thể ban hôn cho tỷ tỷ và người nàng yêu không?
Nếu là thánh chỉ, phụ thân nhất định sẽ không dám làm trái.
Hắn chống cằm, nhìn ta: "Tiểu Ngọc đang cầu xin trẫm sao?"
Ta gật đầu.
Hắn chỉ vào môi mình: "Cầu người, phải có thành ý."
Ta ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
Hắn phẩy hết đống tấu chương trên án xuống đất, để ta ngồi lên đùi mình.
Lúc ấy, ta vô ý làm xước lưng hắn một vết dài, m.á.u đỏ rỉ ra.
Nhưng hắn chẳng để ý, vẫn giữ lấy sau gáy ta, hôn ta thật sâu.
Ánh mắt ta mơ hồ, nhìn về khoảng không phía trước.
Ánh nến lay động.
Đêm vẫn còn rất dài.
14
Rất lâu về sau, vị kiếm khách kia không còn phiêu bạt chân trời.
Vì tỷ tỷ, hắn đi thi võ, trở thành võ trạng nguyên.
Tỷ tỷ sinh được một đứa bé rất đáng yêu.
Mắt mày giống nàng như đúc.
Có một hôm, nàng bế con vào cung cho ta xem.
Ta chọc nhẹ vào má đứa bé, nó liền nhoẻn miệng cười.
Hoàng hôn buông xuống, ta tiễn nàng ra khỏi cung.
Chiếc xe ngựa của nàng khuất bóng nơi cuối con đường cung đạo.
Mọi người đều sống rất hạnh phúc.
Ta ngẩng đầu nhìn bức tường cung đỏ son, mái ngói xanh biếc.
Ngoài bức tường, có một con chim nhỏ đang sải cánh bay qua.
Hồng Trần Vô Định
Hoàn.