Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Họa Địa Vi Lao - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-27 08:02:36
Lượt xem: 847

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vội quay đầu sang chỗ khác: "Ta đâu có ngu, sao phải nói cho ngài biết."

 

Tạ Tuấn bóp cằm ta, xoay đầu ta lại, bật cười vì tức: "Nàng không ngốc thì ai ngốc? Đồ ngốc."

 

Phải rồi.

 

Cũng tại ta ngốc, nên mới để hắn phát hiện ra sơ hở.

 

Giá mà ta thông minh như tỷ tỷ thì hay biết mấy.

 

Nước mắt ta lại thi nhau lăn xuống, nhưng miệng vẫn cố cãi: "Ta không ngốc!"

 

Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho ta, giọng cũng dịu lại: 

 

"Được rồi, không ngốc thì không ngốc. Tiểu Ngọc đừng khóc nữa. Nói trẫm nghe, vì sao lại nghĩ quẩn như thế?"

 

Ta cố chớp mắt để ngăn nước mắt lại, không muốn trả lời hắn, nên nói bừa: 

 

"Ngài đừng gọi ta là ngốc nữa."

 

Không biết hắn hiểu thế nào, lại nhẹ giọng nói: 

 

"Thì ra, chỉ vì trẫm nói nàng ngốc nên nàng nghĩ quẩn sao?"

 

Làm gì có chuyện đó!

 

Ta cắn môi, không nói gì.

 

Hắn hình như thật sự tin là vậy, chợt cúi đầu.

 

Môi hắn nhẹ chạm vào khóe môi ta, mang theo hơi ấm.

 

Ta theo phản xạ muốn lùi về sau.

 

Nhưng cánh tay hắn ôm chặt lấy ta, khiến ta không cách nào lùi bước.

 

Ngược lại vì giật lùi quá mạnh, ta bị hắn kéo cả người vào lòng.

 

Lần này, ta và hắn đã hoàn toàn chạm môi nhau.

 

Vì quá bất ngờ, ta mở to mắt, miệng cũng hơi hé ra.

 

Hắn khẽ cau mày, rồi đột nhiên giữ lấy sau gáy ta.

 

Hắn bắt đầu tấn công từng chút một.

 

Hơi thở của hắn bao trùm lấy ta, không chừa một khe hở.

 

Ta hoảng loạn không biết làm gì, muốn trốn chạy.

 

Nhưng bị hắn kẹp giữa hắn và giường, ta còn có thể chạy đi đâu chứ?

 

Ta vung tay loạn xạ muốn bám vào thứ gì đó để giữ thăng bằng.

 

Không biết ta chạm phải cái gì, khiến hắn bật ra một tiếng rên khẽ.

 

Giọng hắn khàn khàn gọi tên ta: "Lương Ngọc."

 

Ta giật mình: "Ta đây!"

 

Hắn đưa tay vén tóc bên trán ta ra sau tai, chăm chú nhìn ta thật lâu.

 

Ánh mắt hắn khiến sống lưng ta lạnh buốt.

 

Hắn hung dữ quá.

 

Không phải định g.i.ế.c ta thật đấy chứ?

 

Sau đó, Tạ Tuấn buông ta ra, ngồi dậy.

 

Hắn tháo đai lưng.

 

Tiếng vải rơi xuống đất rất khẽ, nhưng lại nặng như đập thẳng vào tim ta.

 

Ta nín thở, không dám cử động.

 

Tiếp theo hắn bắt đầu cởi áo ngoài.

 

Thì ra cái n.g.ự.c mà đêm nào ta cũng dựa vào để ngủ, lại lớn như vậy.

 

Ngày thường mặc y phục không nhìn ra, hắn sao lại to con thế chứ?

 

Hồng Trần Vô Định

Vai rộng eo thon, bụng không giống ta chỉ mềm mềm một cục.

 

Hắn có tận tám múi, sờ vào còn rắn chắc.

 

Thì ra nam nhân và nữ nhân thực sự khác nhau như vậy.

 

Ánh mắt ta từ bụng hắn dời lên trên, là màu hồng nhạt.

 

Ta ngẩn người.

 

Bàn tay hắn đặt sau đầu ta, ép ta cúi xuống.

 

Ta: !

 

Hắn đang làm gì vậy!?

 

Tạ Tuấn ra lệnh: "Hôn trẫm."

 

Hắn thật sự rất hung dữ.

 

Mà ta thì lại là kẻ nhát gan.

 

Hắn nói gì ta làm nấy.

 

Tiếng thở của hắn ngày càng nặng hơn.

 

Cơ thể căng chặt, cởi xong áo lại bắt đầu tháo đai quần.

 

Vậy mà vẫn không quên khen ta một câu: "Tiểu Ngọc ngoan lắm, làm tốt lắm."

 

"Đổi bên, hôn bên kia."

 

Hu hu...

 

Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy!

 

Hắn đè ta nằm xuống.

 

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt m.ô.n.g lung mê mị.

 

"Lương Ngọc…"

 

Hắn gọi tên ta, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, vậy mà khiến nửa người ta mềm nhũn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-dia-vi-lao/chuong-3.html.]

 

Hơi thở của hắn áp sát, như đang kề ngay bên mũi:

 

"Biết làm không?"

 

Đầu óc ta mơ mơ hồ hồ, không hiểu gì cả.

 

Biết cái gì?

 

Hắn khàn giọng hỏi: "Đã từng xem Xuân cung đồ chưa?"

 

Cái này, ta có xem rồi.

 

Ta từng trốn dưới chăn cùng tỷ tỷ lén xem qua.

 

Sau đó bị đích mẫu bắt gặp, hai đứa bị đánh một trận, còn bị phạt chép kinh suốt một ngày.

 

Khoan đã.

 

Nếu hắn nói là Xuân cung đồ…

 

Ánh mắt ta theo bản năng nhìn xuống.

 

Ta: ?!

 

Ta hoảng hốt trừng lớn mắt.

 

Giờ thì không màng có đắc tội hay không, ta lăn xuống giường bỏ chạy.

 

Không chạy là thật sự mất mạng!

 

Chân ta vừa chạm đất, liền bị hắn kéo ngược lại theo dải lưng áo.

 

Ta bị kéo mạnh, ngã nhào vào lòng hắn.

 

Hắn ôm chặt lấy eo ta, giọng nói dịu dàng đến mức đáng sợ: "Chạy gì vậy?"

 

Cái giọng này, lại khiến ta nhớ tới giấc mộng m.á.u me đêm qua.

 

Ta không kìm được khẽ run rẩy.

 

Thôi xong rồi.

 

Không chạy thì chết, mà chạy thì càng c.h.ế.t nhanh hơn.

 

Nếu đã phải chết, có cách nào c.h.ế.t bớt đau không?

 

Hu hu, đáng lẽ vừa rồi ta nên treo cổ luôn cho xong!

 

Ta nhắm chặt mắt, nằm thẳng đơ trên giường.

 

Nằm rất nghiêm chỉnh.

 

Như một xác chết.

 

Trong đầu không ngừng niệm chú: Ta là xác chết, ta là xác chết…

 

Ta đã c.h.ế.t rồi.

 

Chết rồi thì sẽ không đau nữa.

 

Người không thể c.h.ế.t hai lần được.

 

Ta cảm giác được Tạ Tuấn cúi người, bóng hắn bao trùm lên ta.

 

Qua mí mắt, ánh sáng cũng bị che khuất.

 

Hắn cúi xuống, kiên nhẫn tách từng ngón tay ta ra, đan mười ngón tay vào nhau.

 

Hơi thở ấm áp lướt qua chóp mũi ta.

 

"Nhìn trẫm."

 

Ta không dám nhìn.

 

Nhưng lại càng không dám trái lệnh.

 

Ta chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của hắn ngay trước mắt.

 

"Nói chuyện."

 

Hắn đòi hỏi thật nhiều.

 

Mở mắt còn chưa đủ, còn bắt ta phải nói chuyện.

 

Ta thật sự không biết phải nói gì.

 

Run rẩy mở miệng: "Bệ... bệ hạ…"

 

"Hãy gọi tên trẫm."

 

Chuyện đó… không ổn lắm đâu.

 

Thân phận ta thế nào, hắn thế nào.

 

Lỡ hắn lấy cớ ta phạm tội khi quân rồi c.h.é.m đầu ta thì sao?

 

Ta cúi đầu, không nói.

 

Hắn nhìn ta, giọng trầm thấp: "Rất sợ trẫm sao?"

 

Ta gật đầu.

 

Rồi lại thấy không đúng, vội vàng lắc đầu.

 

Không thể khiến hắn giận.

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu như vực: "Vì sao lại sợ trẫm?"

 

Còn vì sao được nữa.

 

Ta mà không sợ hắn mới là chuyện lạ.

 

Nhưng ta không nói ra được lý do cụ thể.

 

Sợ nói lỡ miệng, chọc giận hắn thêm, nên dứt khoát im luôn.

 

Hắn cũng không nói gì.

 

Một tầng tĩnh lặng bao trùm giữa hai người.

 

Một lúc sau, hắn bất ngờ đứng dậy, kéo áo khoác vừa ném lúc nãy phủ lên người.

 

Tạ Tuấn quay lưng về phía ta, cài đai lưng, giọng khẽ khàng: 

 

"Ngủ đi, trẫm không chạm vào nàng."

Loading...