HỒ LY CỦA HẮN - 7

Cập nhật lúc: 2025-09-11 04:12:38
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tứ bề im ắng tịch liêu, Cố Văn Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu .

 

"Xấu hổ quá nè."

 

Giọng thủ thỉ êm tai, giống mây bồng bềnh phiêu lãng phía chân trời.

 

"Lớn từng còn nhè."

 

"..."

 

Muốn đánh ghê.

 

"Chẳng lẽ cãi với gia đình bao giờ?"

 

Ta trừng bằng đôi mắt đỏ hoe. Hắn tự nhiên mà xuống cạnh , vơ một nhánh cây đất, ánh mắt xa xăm hững hờ.

 

"Ta ... Lúc còn nhỏ trốn nhà lang thang, cha thèm để mắt đến nữa."

 

Hình như đây là đầu tiên nhắc đến nhà.

 

"Sau đó thì ?"

 

"Sau đó á?"

 

Hắn nhếch mép , đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc.

 

"Sau đó tự sinh tự diệt thôi. Cho nên, quan tâm nàng cũng , ?"

 

Gió đêm nay bỗng khô nóng oi ả hơn khi.

 

Ta cảm thấy thấu mặt, chắc hẳn là bởi bản chất bên trong của chính là cô độc. 

 

Cố Văn Tinh tựa như bóng tối vô tận, thâm sâu nhưng cũng... hấp dẫn khó cưỡng.

 

Ta .

 

"Chàng sợ thật sự về nhà lời , theo nữa ?"

 

Hắn hé mắt suy tư, vẻ kịp phản ứng.

 

"Vậy nàng đừng về."

 

Sau đó nắm lấy cổ tay .

 

26

 

Về , nên duyên với Cố Văn Tinh.

 

Đương nhiên ai chúc phúc, hôm lễ thành diễn trời còn đổ mưa to. 

 

Ta và cũng thật sự từ mặt , dù bà ưa Cố Văn Tinh cho lắm thì mỗi dịp lễ tết vẫn sẽ về nhà thăm bà một chút. 

 

Rồi chúng con.

 

Chính là lứa hồ ly thuần chủng khiến tức đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Cho nên ngâm trong quán ba ngày liền thèm về.

 

Ta mặc kệ tìm .

 

"Tiểu Chước, ngươi mới sinh xong, cứ thế …"

 

Tiểu Thanh cụp ô xuống cạnh , giơ ngón tay chọc chọc mấy cái.

 

Ta sấp, hừ hừ hai tiếng.

 

"Ta bỏ ."

 

"... Khoan khoan, mặc dù mừng là ngươi hết nghĩ quẩn, đường ngay lẽ nhưng hai ngươi đến con cũng với , bây giờ mà bỏ..."

 

mà, Cố Văn Tinh thật sự làm tức chết.

 

Hắn là hồ ly! Hắn! Là! Hồ! Ly!!!

 

Hắn! Chưa! Từng! Nói! Với! Ta! Mình! Là! Hồ! Ly!

 

Cho nên đáng lẽ hồi đó cần đối đầu với , cũng cần cứu lúc ở chùa Linh Ẩn. Tính về quá khứ thêm chút nữa thì chuyện gặp cũng là sai lầm!

 

Ta lấy , con mới là yêu hồ. Hắn còn thích vuốt đuôi , nhưng từng sờ lông bao giờ!

 

Quả thực là bụng Cố Văn Tinh quá sức khó lường.

 

Ta còn đang đau lòng thì linh thư* của Tiểu Thanh vang lên.

 

(*một quyển sách thể dùng để liên lạc bằng giọng )

 

Giọng lành lạnh truyền từ bên trong lập tức khiến tai dỏng lên ngóng.

 

"Ngươi tìm nàng ?"

 

Ta quen cái giọng đến thể quen hơn được nữa.

 

" , thấy , ở..."

 

"Được, ."

 

Giọng phía bên vẫn bình thản như cũ, vẻ gì của gấp gáp tìm thê tử bỏ ba ngày trời. Cuối cùng nhịn , đoạt lấy linh thư.

 

"Cố! Văn! Tinh!"

 

"Hử?"

 

Âm cuối của móc lên, khàn khàn êm tai.

 

Ta há mồm gì, hỏi ngược .

 

"Khi nào nàng về nhà?"

 

"Không về."

 

"Không về á?"

 

Trong tiếng xen lẫn ý .

 

" , Cố Văn Tinh ngươi thích gì thì !"

 

Ta rống lên đóng sập linh thư .

 

"Bà chủ, cho ít rượu đế!" Ta vươn tay gọi bồi bàn.

 

Có câu gọi là ‘hôm nay rượu hôm nay say*’. Rượu đúng là một thứ , nó thể khiến quên phiền não nơi trần thế, quẳng hết những nỗi khó chịu và bất mãn .

 

(*Trích bài thơ Tự khiển - La Ẩn)

 

"Tiểu Chước, ngươi uống từ từ thôi."

 

Không qua bao lâu, tiếng khuyên nhủ của Tiểu Thanh cũng xa dần. Tầm mắt mơ mơ hồ hồ, ánh nến tỏa chói mắt. Suy nghĩ của lúc thì nhảy đến bàn tay trắng nõn như ngọc của nào đó ánh trăng, lúc thì nhảy đến khoé miệng cong của .

 

uống say còn cứ nhớ đến ?

 

Nghĩ nghĩ , xuất hiện mặt thật thế ?

 

Cảm giác lạnh buốt áp mặt xua tan cơn say một chút. Những cái bóng chồng mặt dần dần sát nhập , thấy một đôi con ngươi lúc nào cũng bình thản.

 

Hắn bẹo má .

 

"Say ?"

 

"Cố Văn Tinh, ngươi buông ." Ta cau mày.

 

Hắn theo, nhưng đó cầm cổ tay đưa đến miệng , uống một cạn sạch chén rượu trong tay .

 

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ho-ly-cua-han/7.html.]

 

"Có cái của ngươi…" Ta chỉ chỉ đầu, mơ màng: "... hoạt động ?"

 

Hắn bật thản nhiên kệ tự rót đầy chén, chống cằm uống cạn. Áo đạo sĩ màu trắng càng tôn lên vẻ xuất trần của , nịnh mắt chết.

 

Rượu bắt đầu ngấm, mê man rơi cặp mắt chứa cả dải ngân hà , định bụng xem cho thật kỹ.

 

Lông mi của dài. Đại sảnh quán huyên náo tiếng đến . Ánh nến phản chiếu trong mắt như các vì đang trôi nổi.

 

"Cố Văn Tinh, ngươi đúng là yêu quái. Chỉ ánh trong mắt yêu quái mới thể chuyển động thôi."

 

Ta nghiêm túc chằm chằm, lung tung bừa.

 

Hắn , mắt cong cong.

 

Sau đó bế bổng lên bằng một tay. Ta thấy trời đất như cuồng, ồn ào đòi xuống, bóp eo một cái.

 

"Đừng nhúc nhích."

 

"Ta sợ ngươi nhé." Ta hừ hừ hai tiếng.

 

"A Chước, bình rượu nàng uống cạn , về nhà với thôi."

 

Hắn khẽ .

 

27

 

Trăng sáng thưa.

 

Cố Văn Tinh cõng đường, ngứa tay buồn bực gẩy gẩy tóc con của . Mùi hương luôn thể khiến yên tâm.

 

"Tại lừa ?" Ta hỏi .

 

"Hử?"

 

"Đừng mà giả ngu!"

 

Hắn trả lời, đây là đầu tiên trả lời thẳng câu hỏi của . Ở góc mà thấy mắt , nếu thì chắc chắn có thể soi thông tin gì đó.

 

Hắn chỉ .

 

Giữa hè đồng ruộng trải đầy ánh trăng, tiếng ve kêu rả rích vang vọng.

 

Ta thấy bực tức khó chịu.

 

Lúc sắp đến cửa nhà thì nhảy xuống khỏi lưng .

 

Hắn cụp mắt , ánh lấp lánh rơi mắt . Ta xị mặt đẩy một cái.

 

Cố Văn Tinh kệ đẩy lùi về . Cửa nhà một ao nước nhỏ, ánh trăng phản chiếu những gợn sóng lăn tăn.

 

"Chàng thật sự tưởng chẳng , Lục Bộ Cô?"

 

Ta đẩy , lặng lẽ mở mắt, cứ thế ngã xuống ao.

 

Tiếng động lớn vang lên, nước b.ắ.n lên tung tóe, bọt sóng dập dờn ánh trăng.

 

Mặt nước lặng dần, vuốt mặt, lúc chống tay ngoi lên bờ thì đổi sang khuôn mặt lâu xuất hiện.

 

Nước chảy qua trán . Đôi môi mỏng ửng đỏ, lúc nhếch lên thì bắt mắt rung động lòng .

 

"Nàng phát hiện khi nào?"

 

Cố Văn Tinh… À , gọi là Lục Bộ Cô mới đúng. Lục Bộ Cô dứt khoát luôn bên mép ao. Những giọt nước trượt theo đường cong của khuôn mặt, nhỏ xuống khỏi cằm, quyến rũ c.h.ế.t .

 

Ta xổm mặt .

 

"Chàng nghĩ khờ thật đấy ?"

 

Ở quán uống liền ba ngày trời, thông suốt .

 

Lục Bộ Cô và Cố Văn Tinh... rõ là quá nhiều điểm tương đồng.

 

Lúc dẫn Cố Văn Tinh đến địa bàn của tộc yêu hồ thấy lạ lẫm mảy may. Nhớ đến nữa, khi mới gặp Lục Bộ Cô cũng tỏ vẻ quen .

 

Hắn hề ý định giấu diếm điều gì, chỉ là mở miệng chân tướng cho thôi.

 

"Vì cho chính là Lục Bộ Cô?" Ta hỏi. 

 

Hắn lên tiếng.

 

Đột nhiên cảm thấy lạc lõng vô cớ, rõ ràng ở bên lâu như vẫn hiểu .

 

Ta phắt dậy, để ý đến nữa.

 

Hắn bắt lấy tay .

 

"Ta sợ."

 

Khi câu , tránh ánh mắt của .

 

Khuôn mặt của Lục Bộ Cô hơn Cố Văn Tinh nhiều, nhưng giọng chứa sự bối rối hiếm thấy.

 

"Nàng nàng thích Lục Bộ Cô mà."

 

Hắn nắm tay , kéo gần.

 

"Nàng đấy, từng là một kẻ dễ mến, bất kể lúc là Cố Văn Tinh Lục Bộ Cô."

 

Đuôi mắt của thật cong hất lên.

 

Ta nhẹ nhàng chạm tay miết theo độ cong .

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

"Kẻ khác ghét mặc kệ, nhưng sợ nàng cũng thích ."

 

Giọng khàn khàn, nghiêm túc cố chấp.

 

"Nàng nàng thích đạo sĩ, đạo sĩ."

 

"Làm cả đời cũng ."

 

"..."

 

"Chàng… ngốc ?"

 

Giật tay mãi mà , dứt khoát để yên cho nắm luôn. Ánh nguyệt êm ái phủ mặt nước, men chếnh choáng gió đêm thổi bay hết.

 

"Ngốc thật hả?"

 

Hắn cũng đùa.

 

" mà, với thì chỉ cần có thể giữ nàng bên ."

 

Hắn kéo một cái. Suýt thì kéo luôn xuống nước, kịp phản ứng gì một nụ hôn dịu dàng chặn họng.

 

Mùa hạ gió mát trăng thanh, thì thầm, môi vẫn chạm môi.

 

"Dùng thủ đoạn gì cũng hết."

 

Đêm đó mặt trăngă tròn.

 

Đến lâu đó, thỉnh thoảng vẫn nhớ tới một đêm nọ, giai thoại bắt đầu bằng việc hai con hồ ly ngụy trang gặp , một con thì đang cố học cách sử dụng thuật mê hoặc còn một con thì trở thành mục tiêu.

 

Bọn họ ai cũng Cố Văn Tinh là một , còn việc gì mà Lục Bộ Cô nhưng bọn họ thật

 

Chỉ biết.

 

Hắn là của , cũng là hồ ly của .

 

Của riêng .

 

(HẾT)

 

Loading...