Mẹ  tức đến bật , còn bố  thì  liên tục gật đầu:
 
“, đúng, nên đưa tiền, phụng dưỡng bố  là trách nhiệm của chúng .”
 
Mẹ  tức đến mức    gì, nhưng  thì  .
 
  thẳng bố:
 
“, phụng dưỡng ông bà là nên ,  phụng dưỡng ông bà ngoại cũng   chứ?”
 
“Mẹ con gả cho bố bao nhiêu năm mà  từng báo hiếu cho ông bà ngoại,   đưa nhiều hơn mới đúng.”
 
“Hay là, mỗi tháng 5000 nhé?”
 
Bố  gầm lên:
 
“Điên  ? Tao lấy   nhiều tiền ? Mày tưởng tao đào mỏ chắc?”
 
“ bố  thể bên trọng bên khinh , đều là  già, đều là cha ,   chỉ nghĩ đến ông bà nội mà quên ông bà ngoại?”
 
Ông   chặn họng    gì, nhưng bà nội thì cầm tách  ném thẳng về phía :
 
“Tao   , đừng cho nó  học đại học, mày xem,  học chỉ học  mấy cái tư tưởng vớ vẩn!”
 
“Bố  con đàn bà   mà so với tụi tao ? Họ là cái thá gì!”
 
Tức c.h.ế.t  .
 
  để ý đến bà nội, chỉ  bố :
 
“Bố  ? Bà nội bảo bố  đứa con gái  là cái gì cả.”
 
“Vậy   con cũng  cần  chăm lo cho bố nữa.”
 
Bố  suýt nữa thì nghẹn thở.
 
 lúc đó, Trần Tuấn – cái thằng chỉ  chơi game – đột nhiên chen :
 
“Đồ vô dụng,  nãy ăn cơm bà nội còn  ,   tiền của nhà cũng là của tao, mày sẽ   lấy một xu nào, kể cả cái nhà .”
 
“Bà nội còn lì xì cho tao một ngàn, bác cả cũng lì xì tao một ngàn. Còn mày? Một đồng cũng  .”
 
“Vậy nên,  nên cút là mày với con  già đáng c.h.ế.t  của mày!”
 
Không thể chấp nhận nổi.
 
 xông  nhà vệ sinh, múc một chậu nước lạnh, dội thẳng  đám  đang vênh váo .
 
Rồi chậu thứ hai, chậu thứ ba.
 
Ai c.h.ử.i , ai c.h.ử.i  ,  dội hết.
 
Đêm ba mươi Tết.
 
Nước nhỏ là đông.
 
Cả đám  dội ướt sũng, rét run .
 
“Trần Dung, mày điên ! Họ là ông bà nội mày, là chú thím mày! Lỡ họ cảm lạnh thì mày chịu nổi ?”
 
Ồ, còn quên một  – bố .
 
  khách khí, dội thêm một chậu nữa.
 
Giờ thì cả nhà ông bà nội gộp luôn bố , đều sạch sẽ như .
 
  thiên vị ai.
 
Mẹ  thì  sảng khoái, còn bố  thì tức đến phát điên.
 
Mấy  còn  ôm  run rẩy.
 
Không ai còn sức để c.h.ử.i  với  nữa.
 
Nhân cơ hội ,   nhanh chóng gom hết đồ đạc của nhà chú hai ném  cửa.
 
“Họ rõ ràng  nhà cũ,  chịu ở, cứ  đến nhà  chiếm lợi.”
 
“Năm ngoái ở nửa tháng, năm nay  đến nữa.”
 
Bố  định   phòng  đồ,   cũng đem hết đồ ông  vứt  ngoài:
 
“Lấy đồ của   cút   thì cút.”
 
Ông bà nội thì thở dài.
 
Nhà chú hai – cả hai vợ chồng – dọn  trong đêm.
 
   giờ   cho  nữa.
 
“Dù  hôm nay   cũng ở đây, đúng lúc, đêm giao thừa,  tính toán sổ sách những năm qua .”
 
“Tính, tính gì cơ?”
 
Lưu Xuân Lan lùi , mặt lấm lét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ho-hang-ve-que-an-tet-me-tro-thanh-giup-viec-toan-thoi-gian/6.html.]
 
“Tính xem mấy chục năm qua   chăm sóc hai  già như thế nào.”
 
“ về  dâu hơn hai chục năm, là từng đó năm  lo cho họ.”
 
“Còn mấy  thì ? Cũng là con, là dâu, mấy    gì?”
 
“Chưa từng bỏ  một đồng,  từng chăm sóc một ngày.”
 
“Nên từ hôm nay,   lo nữa.”
 
“Hai  già hoặc là mấy  đưa về chăm, hoặc đưa tiền để họ ở nhà cũ.”
 
“Tóm ,   lo nữa.”
 
Lưu Xuân Lan  chịu:
 
“Không ! Bao nhiêu năm qua vẫn là chị lo, giờ già  thì đẩy sang ?   lo, ai  lo thì lo.”
 
Thím hai  chịu để ông bà nội dọn lên thành phố.
 
Giờ   cũng  lo nữa, bà nội bắt đầu thấy sợ.
 
Bà liếc   , giọng nhỏ nhẹ:
 
“Nếu con  lo thì ai lo đây?”
 
Mẹ  liếc bố  một cái:
 
“Thì tìm con trai bà mà lo! Tìm   gì? Nhiêu đó năm ,  cũng  về báo hiếu cho bố   chứ.”
 
Nghe    sẽ , ông bà nội cuối cùng cũng hoảng.
 
Dĩ nhiên, bố  hoảng hơn.
 
“Không ! Anh  cho em !”
 
“Anh  cho thì  tác dụng ? Chân mọc   ,    là quyền của .”
 
“Em   thì tụi    ? Còn Dung Dung thì ?”
 
Ha,  lôi    bia đỡ đạn.
 
“  ,     theo đó.”
 
Mẹ  xong liền kéo   phòng, đóng cửa , nước mắt rơi xuống:
 
“Những năm qua,  nợ ông bà ngoại quá nhiều.”
 
“Giờ  cũng tỉnh ,  đến lúc trở về chăm sóc họ.”
 
“Con cũng lớn ,  ở  thì cứ ở đó,   ngăn cản.”
 
Sáng mùng một Tết,   còn  dậy thì bố   nấu xong bữa sáng.
 
“Vợ ,   ngủ thêm chút nữa?”
 
Mẹ  lạnh lùng liếc ông ,  xoay  xách vali.
 
Bố hoảng loạn, giật lấy vali của :
 
“Mùng một Tết mà em   ?”
 
Ông bà nội  động tĩnh cũng chạy , thấy vali của   thì cũng nhào tới kéo :
 
“Còn gì  thể thống nữa? Mấy chục tuổi đầu mà còn giở trò bỏ nhà  hả?”
 
Thú thật là   thể thống!
 
 giằng vali , bỏ lên xe.
 
“Bố , dù  bố cũng  ưa đứa con gái khiến bố mất mặt là con.”
 
“Sau  khỏi cần thấy mặt con nữa .”
 
“Con sẽ  cùng , bố vui ?”
 
Ông  ấp úng:
 
“Con... con... bố   bảo  thích con , con là con gái bố mà,  bố  thương cho ...”
 
Ha!
 
Đến khi sắp mất , ông mới  sợ.
 
   hề thương hại ông.
 
 kéo kính xe xuống,  một câu khiến cả bố  và ông bà nội trợn tròn mắt:
 
“Bố , con tính mua cho  một căn nhà gần ông bà ngoại.”
 
“Chúng con sẽ  bao giờ   nữa.”
 
HẾT.