18
“Người này là ai vậy? Hắn lúc nào cũng luôn dũng cảm như vậy sao?”
Ta nhìn về phía cháu ngoại của Lại bộ Thượng thư, hỏi.
“Hình như là tri phủ Quảng Phủ, họ Lưu thì phải. Nhớ không kỹ lắm, mỗi năm đến nhà ông ta biếu lễ nhiều quá, loại cấp bậc này đều không vào được cửa.”
“Lưu tri phủ, chúng ta là viện binh triều đình, cờ rồng làm chứng, mau mở cổng thành cho chúng ta vào.”
“Thiên tử chưa tới mà lại có cờ rồng, muốn làm giả thì cũng làm cho tinh vi chút. Ta nói là…”
Ta nào có rảnh rỗi mà nghe ông ta lải nhải, thời gian đếm ngược phía trên đầu ta như đòi mạng vậy.
Ta vung tay, đám gia đinh Vệ Quốc Công hì hụi khiêng chiếc nỏ lớn ra, may mà trên đường đi đã không vứt bỏ món bảo bối to lớn này.
“Trụ Tử, mẹ kiếp, ngươi b.ắ.n lệch rồi! Làm thêm một phát nữa!”
Phát nỏ thứ hai trúng ngay lầu thành, tên tri phủ bất tỉnh nhân sự, đại quân thuận lợi tiến vào thành.
[Nhiệm vụ 105: Chiếm cứ Đông Nam, chờ đợi thời cơ.]
[Ta á? Dẫn theo một ngàn năm trăm huynh đệ "quan nhị đại" này mà đòi chiếm cứ Đông Nam sao.]
Đám tiểu tử này người nhà đều ở kinh thành, đến lúc đó mỗi nhà tới một vị trưởng bối xách tai là dẫn về hết.
Lúc ta đang phàn nàn nhiệm vụ không đáng tin cậy, ngoài thành lại xuất hiện một đội quân nhân mã.
“Đại tỷ, có cờ rồng và lệnh bài, trông giống như người từ kinh thành tới truyền chỉ.”
“Xong rồi, chắc chắn là phụ thân phái người tới bắt ta về rồi.”
“Ta mới xong rồi đây này, thanh ngự tứ bảo đao của hắn ta trong tay ta cùn lưỡi mất rồi, lần này e rằng phải hứng một trận đòn tơi bời.”
Trụ Tử ngồi trong góc ôm chiếc nỏ lớn, lặng lẽ như muốn vỡ vụn.
May mà thánh chỉ mang đến lại là tin tốt, tình hình Đông Nam tan nát trong chớp mắt, triều đình phái phụ thân ta tổng đốc tất cả quân sự mười ba tỉnh.
Ta đương nhiên trở thành tiên phong, có thể thuận lý thành chương tiếp quản Quảng Phủ.
Theo thánh chỉ cùng đến, còn có lão Tống Đầu, mưu sĩ của phụ thân ta.
Trông ông như một mãng phu thô lỗ không chịu nổi nhưng thực ra lại là người giỏi ra đòn độc nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hinh-nhu-cai-he-thong-nay-bi-dien/chuong-8.html.]
Ví dụ như chuyện đầu tiên làm khi gặp ta, ông nói với ta rằng:
“Tiểu thư, tiểu thư đi thủ tiêu tên tri phủ đó đi, chúng ta mới có thể thuận lý thành chương tiếp quản Quảng Phủ.”
“Bí mật hay công khai?”
“Ai, cái loại chuyện này thì làm sao mà công khai được chứ.”
“Vậy thì xong rồi. Tên tri phủ hiện tại còn đang bị đè dưới lầu cổng thành kia kìa, đoán chừng nát bét cả rồi.”
Có ông ở đây, ta yên tâm rồi.
19
Chốc chốc lại đi dán cáo thị “bảo vệ bờ cõi, an dân”, chốc chốc lại đi kéo bè kéo cánh chia rẽ mấy tên đầu lĩnh của Hồng Cân Quân.
Lão Tống Đầu ở Quảng Phủ bận rộn không ngớt.
“Phụ thân có tính toán gì không?”
Ta tranh thủ lúc rảnh rỗi vội vàng hỏi ông. Ông hút mạnh một hơi tẩu thuốc rồi gõ gõ xuống đất.
“Người đã đập vỡ lồng ngọc để phượng hoàng bay lượn, bỗng mở khóa vàng cho rồng cuộn thoát thân. Tiểu thư có nước cờ thần sầu, có thể nói là đã làm sống lại cả bàn cờ chết, xứng đáng được gọi là bậc diệu toán thiên hạ, không cần phải khảo nghiệm lão hủ này nữa đâu nhỉ.”
Ta đ.ấ.m ông một quyền thật mạnh.
“Lôi đâu ra mấy câu văn vẻ sáo rỗng thế, mau nói đi. Một lát nữa ta còn phải đi săn.”
“Vương gia không nghe mạt tướng khuyên bảo, sau khi thảo phạt phương Bắc cố chấp hồi kinh, đã như rồng mắc cạn, thập tử vô sinh. Nhưng tiểu thư lại dám dấy binh nam hạ, khuấy đảo Đông Nam chiếm được tiên cơ. Hoàng đế đành chịu, chỉ có thể để Vương gia lần nữa lĩnh binh tổng đốc Đông Nam. Tuyệt hơn nữa là tiểu thư lại kéo theo những huynh đệ quanh tiểu thư, trong vô hình đã buộc tất cả mọi người trong kinh thành bước lên cỗ xe chiến của Vương gia.Công lao theo vua lập nghiệp, ai mà không động lòng chứ? Bây giờ chỉ cần ở Đông Nam luyện ra một đạo quân mới, tiến thì có thể tranh đoạt thiên hạ, lùi thì có thể lấy sông làm ranh giới cai trị. Chỉ cần đợi đại quân của Vương gia vừa đến Nam Trực Lệ, đại sự lập tức có thể thành.”
[Lằng nhằng làm gì chứ, ngươi cứ nói phụ thân ta vừa đến Nam Trực Lệ là nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành rồi, chẳng phải thế là được rồi sao.]
Quả nhiên, đại quân của lão Triệu đang càn quét toàn bộ Nam Trực Lệ, cùng ta ở Quảng Phủ tạo thành thế một nam một bắc bao vây toàn bộ phương Nam lại.
[Hai hôm nữa là nhiệm vụ hoàn thành rồi, nhiệm vụ kế tiếp không lẽ là mặc long bào xưng đế, ta đã nhìn thấu hết chiêu trò của ngươi rồi.]
Ta đang đắc chí vì tưởng đã nhìn thấu chiêu trò của hệ thống thì trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở.
[Nhiệm vụ 106: Hồi kinh, g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử phi ngay giữa phố.]
[Ơ… Đây chẳng phải văn nam tần sao? Sao lại quay về cung đấu?]
Mà lại còn g.i.ế.c giữa phố, cái này cũng lộ liễu quá rồi.