12
Triệu Chi Mạn dày công tổ chức một buổi tiệc thơ ca của các công tử tiểu thư con nhà quan lại khắp kinh thành.
Nàng ta muốn dùng nhân mạch đã gây dựng của bản thân lập ra một đoàn thể bài xích ta.
Quả thực, ta rời kinh thành đã sáu bảy năm nên ta đương nhiên không quen biết các công tử tiểu thư này.
Chỉ là quen biết thúc bá, ca ca của họ thôi.
Nhị tiểu thư của vị Triệu tướng quân Thượng Trụ Quốc kia, tam ca nàng ta ở thành Cự Bắc là người đầu tiên dùng d.a.o cắt tay muốn kết bái huynh đệ với ta.
Tiểu nhi tử của Tống Quốc Công bên cạnh, ta đã cứu mạng đại ca hắn ta ba lần ở Mạc Bắc, cũng bị tiểu thúc hắn đào ra từ trong đống xác chết.
Không lâu sau, trong tiếng mọi người hoan hô, người có địa vị cao nhất buổi tiệc này mới từ từ xuất hiện.
Ta nhìn kỹ lại, đây chẳng phải tiểu nhi tử của Túc Thân Vương, người xếp thứ 105 trong danh sách 108 tướng ở thành Cự Bắc sao.
Tên tiểu tử này, ở thành Cự Bắc thì nhút nhát rụt rè, về kinh thành lại ra vẻ tiền bối quá nhỉ.
“Nghe nói Chi Mạn muội muội bị người ta bắt nạt, bổn vương muốn xem xem là ai dám ăn gan hùm mật báo. Hửm?”
[Cái 'hửm' này dùng hay đấy, lúc ở thành Cự Bắc, khi ta mở họp cũng rất thích dùng, kéo dài âm ra trông rất khí thế.]
Tiếc là cái 'hửm' của hắn chỉ được một nửa thì lập tức biến điệu, trở nên the thé mang theo chút nịnh nọt.
“Địa Hổ Tinh Đỗ Ngọc Đường bái kiến Tổng thủ lĩnh Thiên Khôi Tinh Triệu Bằng Cử!”
Ta định bảo hắn câm miệng nhưng tiếc là chậm mất một bước.
Phương danh cả đời của ta, đã bị hủy hoại bởi “Tổng thủ lĩnh”, “Thiên Khôi Tinh”, “Triệu Bằng Cử” rồi.
Vốn dĩ muốn lấy thân phận thiên kim giả bình thường mà chung sống với các ngươi nhưng không ngờ nhận lại chỉ là một màn nhàm chán này.
Thôi được rồi ta lật bài luôn, ta chính là đại tỷ cầm đầu ở đây.
13
Đại quân Bắc chinh khải hoàn về triều, chuyện đã trải qua của ta tự nhiên cũng không giấu được nữa rồi.
Mà nói đùa chứ, phụ thân ta Triệu Tỉnh Ngôn là người khôn khéo đến mức bắt được con cóc cũng có thể vắt ra nước đấy.
Sau khi trở về, hễ gặp ai là ông ấy cũng khen ngợi kỳ lân nữ Triệu gia nhà ông ấy.
“Ây da, trẻ con nghịch ngợm ấy mà, bất cẩn một cái đã cưỡi ngựa lao lên tận Yên Nhiên luôn rồi.”
“Cái gì? Ngươi không tin sao? Không tin thì về hỏi nhị nhi tử nhà ngươi xem, nhị nhi tử nhà ngươi lúc ở thành Cự Bắc làm việc dưới trướng nhi nữ nhà ta. Xếp hạng còn chẳng vào nổi năm mươi người đứng đầu đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hinh-nhu-cai-he-thong-nay-bi-dien/chuong-5.html.]
Đồng thời, ta cũng không nhàn rỗi.
Các huynh đệ kết nghĩa ở thành Cự Bắc đều theo đại quân về kinh thành.
Ngưỡng cửa nhà ta sắp bị giẫm bằng cả rồi, hai thị vệ ở cửa bận rộn đến mức chân đập vào gáy luôn rồi.
Mẫu thân ta đi ra ngoài thắp hương trở về thì thấy vương phủ người ra người vào đều là những tiểu tử trẻ tuổi.
Bà ấy còn tưởng ta đã nghĩ thông việc chiêu mộ rể hiền rồi nên lén la lén lút bò đến cửa hậu hoa viên nhìn xem.
Ta ngồi oai vệ trên tảng đá Thái Hồ, hai ba chục người đang vây quanh ta uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn.
Tiểu nhi tử Túc Thân Vương đã cướp tiểu kim khố của phụ thân hắn, nói là muốn thay trời hành đạo nên cùng với nhị ca ta dùng cân lớn mà chia vàng.
Chỉ thiếu một lá cờ lớn ghi chữ 'Thay trời hành đạo' nữa thôi.
Mẫu thân ta cố gắng kìm nén nước mắt vào trong, chiều ngày hôm đó đã mặc lên lễ phục cáo mệnh đã lâu không mặc.
“Uyển Khinh, con cứ yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt.”
14
Cha ta khoe khoang chiến công của ta tại yến tiệc, muốn tranh thủ thêm một tước vị Công Hầu cho Triệu gia.
Mẫu thân ta thì chạy khắp các phủ phu nhân và trong cung, chỉ để tìm cho ta một mối hôn sự tốt.
Hai người họ đều hướng tới một tương lai sáng lạn.
Hoàng đế vốn dĩ đã đau đầu vì không biết nên ban thưởng cho ta thế nào.
Theo lẽ thường, Trấn Nam Vương vừa đại thắng phương Bắc, thế lực cũng dần trở nên khó kiểm soát.
Nếu lại phong cho ta tước Hầu Bá, hai mươi năm sau ai còn có thể kiềm chế được Triệu gia nữa.
Nếu không ban thưởng cho ta thì lại sợ triều đình và dân chúng bàn tán sôi sục.
Dù sao thì cha ta cũng đã bô bô cái miệng khắp Kinh thành nói rằng ta là Vệ Thanh tái thế, Hoắc Khứ Bệnh trọng sinh, còn bỏ tiền mời một đám kể chuyện để tạo thế cho ta.
Đúng lúc này, mẫu thân ta đến cầu xin Hoàng đế tứ hôn.
Hoàng đế lập tức nói lớn 'Nhất ngôn vi định', 'Song hỷ lâm môn'.
Hai ngày sau, hai thánh chỉ trước sau được đưa đến phủ ta.
Phụ thân ta nhìn thấy thánh chỉ thứ nhất, Hoàng đế phong cho ta làm Định Viễn Hầu.
Phụ thân ta vui mừng đến mức hô to 'Bệ hạ anh minh!' rồi lập tức xông thẳng đến từ đường thắp hương tế tổ.
Còn chưa đi được hai bước, thánh chỉ thứ hai đã tới.