Hẹn gặp lại, Phó Bách Xuyên - 4

Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:28:17
Lượt xem: 756

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

06

 

Tin tức lật bàn của tôi khiến cho mỗi một phóng viên đều cảm thấy chuyến đi này không tệ, thống trị hot search suốt cả tháng.

 

Tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị đã bí mật kết hôn và ngoại tình, Doãn Thi Tình làm tiểu tam, hình tượng nhân đạm như cúc sụp đổ, còn xen lẫn mấy tin đồn không đáng tin cậy trong buổi họp báo như Phó Bách Xuyên tìm nhẫn.

 

Tóm lại đây là một lễ hội của giới truyền thông, cũng là đòn tra tấn đối với giá cổ phiếu của tập đoàn Phó Thị.

 

Phó Bách Xuyên đau đầu, nhưng cũng không quên sắp xếp chu đáo để Doãn Thi Tình rời khỏi giới, giấu cô ta thật kỹ.

 

Doãn Thi Tình tuyên bố rời khỏi giới giải trí, nói rằng thế gian này dơ bẩn, cô ta muốn dốc lòng lễ Phật.

 

Nhớ tới lúc tôi rời đi Doãn Thi Tình ánh mắt như thối rữa, Phật tổ cũng không áp chế được trong lòng cô ta muốn lấy d.a.o đ.â.m tôi.

 

Nhưng mà, những thứ này đều không liên quan đến tôi.

 

Phó Bách Xuyên nổi trận lôi đình, nhưng vẫn thực hiện lời hứa, theo tôi đi làm thủ tục ly hôn.

 

Toàn bộ quá trình chúng tôi không nói một lời.

 

Tôi có thể thấy hắn lại đau đầu, cả người căng thẳng, nhưng hắn chịu đựng không rên một tiếng.

 

Làm xong thủ tục, Phó Bách Xuyên nhanh chóng rời khỏi Cục Dân chính, một lần cũng không quay đầu lại.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn thật lâu. Đột nhiên nghĩ đến mùa hè thật lâu trước kia, mỗi ngày Phó Bách Xuyên đưa tôi đến vũ đoàn đều biến ra một ly trà sữa đá, nhét cho tôi lúc tôi bướng bỉnh không chịu rời khỏi xe có máy lạnh.

 

“Đi đi, Viên Viên, anh nhìn em đi.”

 

Trà sữa đá, cùng với sự hộ tống tận tình của anh ở sau lưng khiến cho tôi, một người sợ nóng, phải lòng mùa hè.

 

Hôm nay, không còn ai nhìn theo bóng lưng của tôi nữa.

 

Tôi nhìn lại bóng hình hắn lần cuối, lau nước mắt rồi rời đi.

 

Phó Bách Xuyên, chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa.

 

07

 

Tôi đi thẳng về phương Nam và định cư ở một thị trấn ven biển. Thị trấn nhỏ xinh đẹp có một cái tên rất đẹp, Phong Lăng.

 

Cái tên này luôn làm cho tôi nhớ tới cô gái nhỏ say mê Dương Quá đến mức lầm lẫn cả đời, ôm tương tư lẻ loi độc hành. Người mà cô ấy thích ôm một đoạn tình cảm vô vọng, suốt mười sáu năm không thay đổi tấm lòng ban đầu.

 

Còn người tôi thích, chỉ sáu năm ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi.

 

Vì vậy tôi sẽ không trở thành cô ấy.

 

Tôi mở một phòng tập ở thị trấn nhỏ với nhịp sống chậm chạp này, dạy bọn trẻ khiêu vũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hen-gap-lai-pho-bach-xuyen/4.html.]

Khi rảnh rỗi, bọn trẻ thường đưa tôi ra biển chơi, chúng dạy tôi bơi, lướt sóng, câu cá.

 

Chúng tôi cười lớn. Đã lâu lắm rồi tôi không được vui vẻ như thế này.

 

Tống Nguyên yếu ớt, hoạt bát, rất không nói đạo lý trong cơ thể tôi, giống như dần dần sống lại.

 

Cho đến một ngày, vui quá hóa buồn. Tôi chơi xấu cướp lấy sao biển bọn nhỏ đào ra vắt chân bỏ chạy, nhưng sụn chêm nhân tạo rốt cuộc không bằng nguyên bản, Tôi ngã mạnh xuống bãi biển, choáng váng, miệng đầy cát.

 

Một bóng người che khuất ánh mặt trời bao phủ tôi.

 

“Cô giáo Tiểu Tống, người lớn như vậy mà cướp đồ của trẻ con, có xấu hổ không?”

 

Là Minh Vũ, chú của học trò tên Minh Mẫn.

 

Nhìn người đàn ông cao lớn ngăm đen này, không hiểu sao cảnh tượng ở khu vui chơi sáu năm trước lại hiện về trong tâm trí tôi. Khi đó tôi vội vã chạy đến vòng xoay ngựa gỗ, không cẩn thận ngã một cái, đầu gối khuỵu xuống, ngồi bệt xuống đất khóc. Phó Bách Xuyên ngồi xổm bên cạnh tôi, vừa lau nước mắt vừa trêu chọc tôi: "Viên Viên, lớn như vậy còn khóc nhè, có xấu hổ hay không?"

 

Sáu năm sau, tôi nằm trong làn gió biển mặn chát, lấy mu bàn tay che đôi mắt nóng bừng của mình và nói những lời tôi đã nói lúc đó.

 

"Đau quá."

 

Phó Bách Xuyên, mỗi lần nghĩ đến anh, em đều đau quá.

 

08

 

Minh Vũ đưa tôi về nhà.

 

Tôi bị chấn thương đầu gối, phòng tập tạm thời nghỉ việc vài ngày. Bọn nhỏ ầm ĩ muốn đến thăm tôi, Minh Vũ dẫn chúng tới hai lần, rồi không cho chúng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.

 

Còn anh ấy mỗi ngày đều đến, luân phiên mang cho tôi bào ngư, tôm hùm và cua hoàng đế mỗi ngày.

 

Tôi vừa ăn vừa cảm thán: "Tham nhũng à, cả đời tôi chưa từng ăn hải sản một thỏa thích như vậy. Nghĩ đến việc anh ăn ngon như vậy mỗi ngày, tôi cảm thấy tiếc cho chính mình."

 

Minh Vũ cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Đến công ty tôi làm việc, muốn ăn bao nhiêu hải sản cũng được."

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Anh ấy mở một công ty thủy sản và trang trại nuôi trồng ở ngay thị trấn.

 

Tôi lắc đầu lia lịa: "Tôi chỉ thích hải sản nấu chín kỹ, sinh vật sống có mùi tanh cách xa tôi càng xa càng tốt.”

 

Từ đó về sau, tôi rõ ràng cảm giác mỗi lần trước khi anh ấy tới đều tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa còn cố ý phun nước hoa.

 

Tôi bật cười.

 

Thực tế, anh ấy không có chút mùi tanh chút nào.

 

Để cảm ơn anh đã tặng hải sản, tôi vung tay lên miễn học phí cho Minh Mẫn.

 

Anh ấy lại lấy lý do cảm ơn cô giáo, tặng tôi một sợi dây chuyền thủ công tại một cửa hàng trong thị trấn mà tôi đã thích từ lâu nhưng không nỡ mua, cũng đưa tôi đi lặn biển vài ngày một lần.

 

Loading...