Hẹn gặp lại, Phó Bách Xuyên - 1

Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:25:43
Lượt xem: 421

HẸN GẶP LẠI, PHÓ BÁCH XUYÊN [FULL]

 

Tác giả: 盐渍玫瑰

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Sau một vụ tai nạn xe hơi, Phó Bách Xuyên mất trí nhớ, tính tình thay đổi rất nhiều, không còn yêu tôi nữa.

 

Tôi không từ bỏ, theo đuổi hắn ba năm, cuối cùng hắn lại yêu tôi.

 

Nhưng Doãn Thi Tình chợt xuất hiện. Cô ta nhân đạm như cúc*, sáng như ánh trăng.

 

*(“Nhân đạm như cúc”, đạm ở đây chính là đạm nhạt với vinh nhục, với danh lợi, với tranh đấu, với cả những hấp dẫn mê hoặc nơi thế gian. Tâm đạm nhạt như vậy có thể khiến chúng ta ở trong cõi hồng trần coi trọng vật chất mà đột phá được loạn thế, nhìn rõ được sự đời, khước từ được phồn hoa, trở về với sự giản dị chất phác mà đạt được cảnh giới tư tưởng “Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc, tâm tĩnh như thủy”. Dùng tâm đạm nhạt đối đãi với được mất, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn thấu phồn hoa, như vậy thì lúc suôn sẻ sẽ không kiêu ngạo, lúc thất vọng sẽ không chán nản.)

 

Tôi thi đấu với cô ta để giành danh hiệu Nữ hoàng khiêu vũ, Phó Bách Xuyên c.h.ặ.t c.h.â.n tôi. Cô ta bị bắt cóc, Phó Bách Xuyên đã đổi tôi lấy cô ta. Cô ta không cần làm gì cả, Phó Bách Xuyên cũng bất chấp lao về phía cô ta.

 

Cuối cùng tôi cũng hết hy vọng, buông tay rời đi.

 

Sau đó, Phó Bách Xuyên, người chưa bao giờ uống rượu đã uống đến say mèm, đưa cho tôi xem bức thư tình hắn viết, cầu xin tôi đừng rời đi.

 

Tôi đột nhiên phát hiện, hình như tôi nhận nhầm người rồi. Người này, căn bản không phải là Phó Bách Xuyên.

 

01

 

Lúc Phó Bách Xuyên đề nghị dùng tôi đổi lấy Doãn Thi Tình, tôi cảm thấy mơ hồ. Tên côn đồ hung ác hét lớn bảo tôi mau qua đó.

 

Doãn Thi Tình bị trói chặt hai tay, bình tĩnh đứng đối diện, giống như một nữ thần bị tách biệt khỏi thế giới.

 

Phó Bách Xuyên thì thầm vào tai tôi: "Em đi trước ngăn bọn bắt cóc lại, chờ A Tình tới, cảnh sát sẽ lập tức hành động. Yên tâm, em sẽ không chết.”

 

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hắn đẩy về phía đối diện.

 

Làm sao hắn biết là tôi sẽ không chết?

 

Tôi sẽ không c.h.ế.t hay không đau đớn?

 

Lúc Doãn Thi Tình và tôi lướt qua nhau, hình như tôi nghe được một tiếng cười nhạo.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hen-gap-lai-pho-bach-xuyen/1.html.]

Tôi quay đầu nhìn cô ta, cô ta vẫn giữ dáng vẻ nhân đạm như cúc thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái.

 

Đây có phải là ảo ảnh không? Tôi không biết. Tôi chỉ biết bọn bắt cóc hung bạo túm tóc tôi và kéo tôi lên xe, nhấn ga nghênh ngang rời đi.

 

Cái gọi là cảnh sát sẽ hành động ngay lập tức mà Phó Bách Xuyên nói là ba ngày sau mới tìm được tôi.

 

Tôi nằm hấp hối trong tầng hầm bẩn thỉu, cổ chảy m.á.u vì sợi xích gỉ sét, hai xương sườn bị gãy, mười ngón tay của tôi đều bị gai gỗ đ.â.m qua, toàn thân trên dưới không một miếng da thịt nào lành lặn.

 

Lúc Phó Bách Xuyên đi theo cảnh sát xông vào, thần trí tôi đã có chút không tỉnh táo. Hắn dường như muốn tới ôm tôi nhưng lại dừng ở cách đó vài bước, đ.ấ.m mạnh vài cái vào đầu.

 

Hắn lại đau đầu rồi phải không? Từ sau vụ tai nạn xe hơi bốn năm trước, hắn liền mắc phải bệnh này, có lúc đau đến mức đập đầu vào tủ. Nhưng liệu hắn có đau nhiều như tôi không?

 

Lúc bác sĩ đưa tôi ra ngoài, tôi nhìn thấy Doãn Thi Tình đứng trong sân. Ánh trăng sáng rực rỡ chiếu lên người cô ta, soi sáng khoảng sân đổ nát. Cô ta thật cao quý và hoàn hảo, ánh mắt cô ta dành cho tôi cũng bình thản như nước. Còn tôi, người đầy m.á.u đen, hôi thối và bẩn thỉu.

 

Phó Bách Xuyên, điều anh mong muốn đã đạt được phải không? Cô ta sống rất tốt, không nhiễm một hạt bụi trần. Và tôi cũng chưa chết.

 

Nhưng mà, tôi đau quá, đau đến sắp không sống nổi nữa.

 

02

 

Lúc hôn mê, tôi mơ thấy Phó Bách Xuyên. Là Phó Bách Xuyên trước kia.

 

Anh cầm cáo vest, cà vạt kéo đến lỏng lẻo sắp bung, giống như một trận gió chạy qua hành lang bệnh viện, xông vào phòng bệnh, nhào tới ôm lấy cô gái trên giường.

 

Đó là tôi hai mươi tuổi, trong một buổi biểu diễn múa bị đồng đội của bạn múa hãm hại, ngã bị thương mắt cá chân. Lúc đó tôi rất yếu đuối, vừa thấy anh đến, nước mắt đã bắt đầu rơi, tôi khóc không ngừng, như thể cố ý muốn làm anh đau lòng.

 

Anh ôm tôi dỗ dành: "Viên Viên, bảo bối, tổ tông, đừng khóc, anh xoa cho em, không đau nữa.”

 

Kỳ thật tôi nào có đau như vậy, nhưng mà vì có người quan tâm, cho nên tôi thêm phần ấm ức.

 

Vì không được di chuyển nhiều lúc bị bong gân nên tôi đã nghỉ ngơi tại bệnh viện vài ngày.

 

Phó Bách Xuyên không chịu giao nhiệm vụ người khác, một ngày ba bữa tự tay làm cơm đưa tới, thậm chí còn ở lại với tôi vào buổi tối, ngày hôm sau cùng tôi ăn sáng, sau đó vội vã đi làm.

 

Tôi vừa đau lòng vì anh vất vả, bảo anh không cần đưa cơm, vừa rất thành thật nhét từng miếng đồ ăn lớn vào trong miệng.

 

Anh chỉ xoa mặt tôi, nhìn thấu không nói toạc ra.

 

Một tuần sau xuất viện, anh gầy đi 4 cân, tôi béo lên 5 cân. Tôi không nhịn được, lại khóc một trận: “Là tại anh! Đã bảo anh đừng đưa cơm! Có phải anh cố ý nấu ăn ngon như vậy, muốn hại em béo lên không?!”

 

Loading...