Thục phi đăng vị Hoàng hậu, lập tức ban chiếu:
“Hậu cung phép tái tranh đấu, nếu trái, nghiêm trị tha!”
Phong thái quyết đoán, hậu cung dần dần yên .
Đến ngày sắc phong Quý phi, bệ hạ triệu yết kiến.
Ta run rẩy quỳ xuống.
“Uyển Ninh, nhiều năm , nàng vẫn còn sợ trẫm đến ?”
Ta cúi đầu đáp:
“Bệ hạ là thiên tử, ... dám.”
Bệ hạ thu nụ :
“Nàng vì hôm nay trẫm triệu nàng đến ?”
Ta mơ hồ.
Quý phi là hổ nữ tướng môn, Hoàng hậu xuất thế gia.
Năm xưa bệ hạ nhờ hai nhà nâng đỡ, đoạt vị xưng vương, đó để họ kiềm chế lẫn suốt hai mươi năm.
Nay đại cục định, chỉ còn binh quyền phương Bắc vẫn trong tay phụ .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bệ hạ khẽ thở dài:
“Trẫm Định Bắc hầu trung liệt, hôm nay triệu nàng, là nàng trẫm khuyên nhủ ông…”
Chưa kịp dứt lời, dập đầu thật sâu.
Trên hai tay đang dâng cao... là một vật.
Hổ phù.
Đồng tử bệ hạ chấn động.
Ta cất giọng ôn hòa:
“Thiếp nỗi lo trong lòng Bệ hạ, chỉ mong dùng vật đổi lấy một lời hứa.”
Bệ hạ mím môi thật lâu.
“Nghe Định Bắc hầu yêu con gái nhất, quả nhiên... sai.”
21
Ngày rời khỏi hoàng cung,
gây tiếng động.
Ngoảnh đầu tòa thành giam giữ gần hai mươi năm —
nghĩ, điều khiến khác biệt với những khác chính là…
A cha, a nương,
xưa nay từng bảo tranh giành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-cung-thai-nhi-vien/10.html.]
Ta còn nhớ khi nhập cung tuyển tú,
a nương từng :
“Con bí quyết để bảo tính mạng nơi hậu cung là gì ?”
Ta mờ mịt hiểu.
A nương khẽ thở dài:
“Là sủng ái, cũng con.”
“Ninh nhi, con nhớ kỹ —
A nương cần con tranh sủng,
cần con vì chúng gì cả.
Chúng vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của con.”
Ta lên ngựa.
Vừa thúc ngựa khỏi cổng cung,
liền thấy vài bóng hình quen thuộc nơi xa.
A Dao, Vân Triết, Nguyệt Thư cùng Vân Diễn đều chờ sẵn.
“Uyển nương nương, thật tình nghĩa gì cả,
rời mà chẳng với chúng con một lời!”
A Dao mặt giận.
Vân Diễn vội vã thúc giục:
“Đừng chần chừ nữa, mau chạy !
Nếu phụ hoàng bắt là xong đời đó!
Lúc sẽ nhốt trong phủ như nhị ca mất!”
“Phải ! Suýt chút nữa quên mất!”
A Dao đập tay lên trán,
ngay đó cưỡi ngựa vọt như tên bắn.
Nàng vốn là sợ gò bó nhất.
Vân Diễn cũng lập tức phi ngựa đuổi theo.
Vân Triết và Nguyệt Thư cưỡi ngựa thành thạo,
mỉm .
Nguyệt Thư nũng:
“Uyển nương nương, chúng cứ chậm rãi thôi nhé?”
“Được.”
Ta mỉm .
Từ nay về , trời cao biển rộng,
hãy để bọn trẻ tự do mà bay xa.
-HẾT-