Cố Sở ở đây ba tháng.
Nó dường như sợ vui, bao giờ gọi là “mẫu ”, nhưng nhất quyết gọi Yểu Yểu là “ ”.
Nó cũng đòi hỏi điều gì đặc biệt, thỉnh thoảng chút đồ ăn vặt cho Yểu Yểu, nó sẽ năn nỉ con bé chia cho một ít.
Ba tháng , hai tên thị vệ trong cung đến tìm.
Ta nó sắp .
Đêm hôm đó, nó cố tình dầm mưa.
Nó vốn dễ sốt cao dẫn đến co giật, thể đến xem.
Nó kéo tay áo , khẽ khàng hỏi:
“Mẫu , thật sự... cần Sở Nhi nữa ?”
“Mẫu , Sở Nhi .”
Cố Sở sốt, chỉ ho nhẹ.
Mỗi ho, nước mắt nó chảy thành dòng:
“Mẫu , năm đó con hiểu chuyện.”
“Câu là do Quý phi Trang Linh Sương dạy con .”
“Bà bảo chỉ cần con như , mẫu sẽ buông tay.”
“Bà vẻ , hứa hẹn với con đủ thứ, con cưỡng cám dỗ...”
“Con cứ nghĩ rằng, mẫu thương con như , chắc chắn sẽ giận con lâu.”
“Lớn lên , con mới hiểu câu đáng sợ đến mức nào.”
annynguyen
Sáu năm trôi qua, Cố Sở giờ mười hai tuổi.
Giọng còn trong trẻo như .
Mỗi , mang theo sự đau đớn như xé lòng.
“Mẫu , Trang Linh Sương cố ý .
“Bà lừa con, dụ con ham chơi hưởng thụ, khiến phụ hoàng hài lòng.
“Bà uống t.h.u.ố.c tuyệt tự, nhưng rõ ràng, năm thứ hai khi , bà mang thai!
“Bà bảo bà yêu con như con ruột của , nhưng khi con phát sốt, bà giấu cho ngự y .”
Cố Sở kéo tay áo lên, lộ một vết sẹo sâu do chính nó cắn.
“Nếu con tự c.ắ.n ...
“Mẫu , bà con c.h.ế.t!”
Nó to hơn, gần như thể trọn một câu.
“Mẫu , con... con vẫn nhớ... Năm đó ở doanh trại địch, mỗi ... mỗi đều là mẫu , để ngón tay cho con cắn... Cắn đến rách da, mẫu vẫn giặt quần áo, nấu cơm...”
“Đôi tay cứ rách lành, lành rách...”
Cố Sở định nắm lấy tay .
Ta tránh , theo thói quen giấu đôi tay lưng.
Ta còn nhớ rõ.
Đôi tay mang bao nhiêu vết thương, chỉ bấy nhiêu.
“Mẫu , Sở Nhi . Con sẽ những lời tổn thương mẫu nữa, sẽ những điều khiến mẫu đau lòng nữa.”
“Mẫu ...”
Nó kéo góc áo , khuôn mặt đẫm nước mắt .
Ta bên cạnh nó, nó giường.
Từng bao đêm, ôm nó trong lòng, nó , cũng .
bây giờ, dù nó đến xé lòng, chỉ bình thản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-cung-khong-ten-nang/chuong-6-dao-gam-noi-dau-ngon-tay.html.]
“Mẫu ...” Cố Sở gọi.
Ta thở dài, lấy khăn tay trong ống tay áo đưa cho nó.
Nó vội lau nước mắt.
Thấy lấy chăn, nó ngoan ngoãn xuống.
Ta thổi tắt nến:
“Ngủ , Điện hạ.”
Ta oán nó, hận nó.
cũng thể yêu thương nó như nữa.
Cố Sở rời .
Cuộc sống cuối cùng cũng trở bình yên.
Thẩm Chân mỗi ngày vẫn bận rộn ở xưởng rèn.
Ta vẫn như thường lệ, thêu thùa đôi ba món, góp thêm chút thu nhập cho gia đình.
Yểu Yểu khi ngắm đủ những điều mới lạ ở Dận Đô, còn lúc nào cũng đòi phố chơi nữa.
Có điều, con bé Cố Sở ảnh hưởng đôi chút, bắt đầu hứng thú với việc chữ, vẽ tranh.
Thẩm Chân thấy , liền mời một vị đến dạy chữ cho con ngay tại nhà.
Giữa năm, việc buôn bán của xưởng rèn bất ngờ khởi sắc.
Thẩm Chân vốn học qua vài năm sách vở, nhưng tâm hướng về nghề rèn kiếm của cha .
Dận Đô nhiều quý nhân, thưởng thức cũng chẳng ít.
Tiếng lành đồn xa, những thanh kiếm rèn dần trở nên nổi tiếng.
Một ngày nọ, Yểu Yểu vẽ nguệch ngoạc một con d.a.o nhỏ, bỗng nảy ý tưởng.
Ta nghiêm túc phác thảo một mẫu d.a.o găm, đưa cho Thẩm Chân.
Nhiều năm sống trong quân doanh, vẫn hiểu đôi chút về vũ khí.
Trên thị trường, phần lớn kiếm d.a.o đều dành cho nam nhân, hiếm vật dụng tự vệ nào thật sự thích hợp cho nữ nhân.
Thẩm Chân tưởng dùng, nên rèn con d.a.o vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn tìm một viên bảo thạch nhỏ gắn chuôi.
Con d.a.o nhỏ xinh, sắc bén mà tinh tế.
Ngày đầu tiên treo ở cửa tiệm, mười đơn đặt hàng.
Chẳng mấy chốc, d.a.o găm trở thành món đồ ưa chuộng khắp Dận Triều.
Trong hai năm ngắn ngủi, chúng bất ngờ trở thành thương nhân tiếng.
Hai năm, đủ để xảy nhiều chuyện.
Ví như ở triều Thương bên —
Nghe , nhà họ Trang của Quý phi diệt trong một đêm, cả chín họ đều tru di.
Ngày xử trảm, Quý phi Trang Linh Sương nổi tiếng sủng ái, treo cổ tự vẫn ở cung Quan Thước.
Nhị hoàng tử đày đến U Châu, cả đời hồi kinh.
Lại như hai triều Thương – Dận vốn giao chiến nhiều năm, giờ bất ngờ hòa đàm.
Trước là sứ thần Dận Triều đến Thượng Kinh của Thương Triều, là sứ thần Thương Triều mang đặc sản sang Dận Đô.
Nghe , hai vị quân chủ gặp riêng.
Ta thực sự thấy Cố Hành ở Dận Đô — hai .
Lần đầu là khi họ Trang xử trảm.
Đêm , tiếng ch.ó sủa, cổng, thấy một bóng quen thuộc yên ngoài tuyết.
Hắn , cũng chẳng hỏi.
Chỉ đó, biến mất.