15
Chưa đến ba ngày, tam hoàng tử – kẻ từng hùng hồn dám xông vào nội điện của ta – đã lâm bệnh nặng.
Cũng đúng thôi.
Tận mắt nhìn người trong lòng mình bị ch-ặt ngón trỏ, l-ộ-t da r-ó-c thịt, cuối cùng thành một bó thịt m-áu m-e be bét, vậy mà vẫn vươn tay đầy m-á-u về phía hắn, gọi một tiếng:
“ Thần ca ca, cứu muội…”
Một kẻ lớn lên trong nhung lụa như tam hoàng tử, làm sao chịu nổi?
Nhưng … Mạnh Tuyết Như trước khi ch-ế-t, còn gào lên câu cuối cùng:
“Sống không thể bên nhau, vậy thì ch-ế-t ta cũng sẽ theo huynh!”
Bộ dạng m-á-u thịt lẫn lộn như ác quỷ hiện hình, khiến hắn sợ đến mức chân mềm nhũn, ngay tại chỗ ra lệnh đem nàng ta th-iêu thành tro, rải xuống sông cho xong chuyện.
Dù như vậy, hắn vẫn phát sốt cao, phải mời đến ba lượt ngự y.
Ngự y chẩn đoán: “Do hoảng sợ quá độ, tâm thần tổn hại.”
Không ai biết rằng, trên thanh d.a.o rạch mặt Mạnh Tuyết Như hôm ấy, ta đã âm thầm bôi độc.
Khi hắn ôm nàng, chất độc âm hàn ngấm qua da thịt, nhập thẳng vào kinh mạch.
Lúc tâm thần bất ổn, chất độc phát tán, hắn bắt đầu ảo giác.
Tất cả, đều là kế hoạch ta tính từng li từng tí.
Trong khi tam hoàng tử loạn thần, ta cũng không quên mẫu thân yêu quý của hắn.
Hôm đó, cung nhân thất trách để hoàng tử tự tiện xông vào nội điện, ta liền gi-ết sạch vài kẻ thân tín của Chu Hoàn.
Bảng danh sách vấy máu, được người gửi thẳng đến tay nàng ta.
Nghe nói, Chu Hoàn tức giận đến mức mặt biến thành màu xanh rêu.
Ta thì vui đến mức suýt nữa ăn ngon ngủ kỹ thêm vài bữa.
Ngay trong đêm, ta còn ra lệnh gửi bộ y phục nhuốm m-áu của Mạnh Tuyết Như đến Hầu phủ:
“Hầu phủ nhớ con gái quá, thì bản cung tặng cho họ một món tưởng niệm.”
Nghe nói, Hầu phu nhân tức đến nôn m-áu, Hầu phủ thì loạn như nồi cháo heo.
Ta vừa ngồi xếp bằng gặm hạt dưa, Thẩm Sùng đã ngồi một bên không ngừng thở dài:
“Con trai trẫm lại vô dụng đến mức này, thật sự còn khiến trẫm thấy nhục hơn cả bị gi-ết.”
Ta liếc mắt một cái, câu nói ấy được người có lòng truyền đi khắp hoàng cung.
Đặc biệt là đến nơi ở của Chu Hoàn – được truyền đến mòn cả vách tường.
Chu Hoàn lại nổi trận lôi đình, trút giận lên một cung nữ đến thỉnh an, chỉ vì cô ta cài một đóa hồng trên tóc.
Vị hoàng hậu luôn được ca tụng là đức hạnh hiền lương, cuối cùng cũng sắp để lộ cái đuôi độc xà của mình.
Nhưng… đây mới chỉ là món quà gặp mặt, vở kịch hay còn ở phía sau.
16
Thẩm Sùng ngày một mê muội bóng dáng Vân Đường trên người ta, gần như ngày nào cũng lưu lại trong cung Quan Cù của ta.
Sủng ái, thiên vị, quan tâm – tất cả, hắn đều dành hết cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-cung-huu-quy/chuong-7.html.]
Những lúc tình động, hắn ghé sát tai ta, khẽ cắn và thì thầm:
“Vân Đường…”
Ta lập tức nắm lấy cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mặt ta.
“Thần thiếp là Như phi .”
Hắn tự giễu cười, trán tựa vào trán ta, nhẹ nhàng đáp:
“Đúng vậy. Nàng ấy đâu có ngoan như ngươi.
Chu Hoàn mà dám mắng nàng ấy là gian nhân, nàng ấy đã dám tát cho một bạt tai ngay trước mặt trẫm.”
Ta không ngang ngược đến vậy.
Cái bạt tai ấy, là khi Chu Hoàn nhìn cái bụng đang mang cốt nhục của ta, mỉm cười ngọt ngào mà thốt nên lời độc địa:
“Ngươi g.i.ế.c người vô số, ta không tin báo ứng sẽ không rơi lên đứa con trong bụng.
Dù có mang thai, sinh được không?
Mà dù sinh được, thì sống nổi bao lâu?”
Cái bạt tai đó, ta đánh bằng cả nỗi căm hận.
Đổi lại, ta bị Chu Hoàn phạt quỳ suốt nửa ngày, cuối cùng mất con.
Mãi về sau, ta mới biết – ngay từ khi bước tới, nàng ta đã thoa thuốc hoạt huyết phá thai lên người, cố tình áp sát ta.
Ngay từ đầu, nàng ta đã nhắm vào đứa bé trong bụng ta.
Con ta ch-ết trong mưu tính của nàng ta, thì con nàng ta, cũng đừng hòng sống yên ổn.
Có bảo vệ kỹ đến đâu, kết cục vẫn trong tay ta.
Ta nhẹ nhàng lướt ngón tay qua chân mày sắc lẹm của Thẩm Sùng – mà chẳng tìm nổi chút bóng dáng ngày xưa.
“Vậy… nàng ấy đâu rồi? Đã đi đâu?”
Thân thể hắn cứng đờ, tay đang đặt dưới gối ta âm thầm rút ra, quay lưng lại, giọng nhạt hẳn:
“Đêm rồi, nghỉ sớm đi.”
Ta không ngủ được.
…Ta nhớ A đệ của ta.
17
Khi xưa, Thẩm Sùng mang theo mật chiếu của ta, cưỡi ngựa chạy trăm dặm đến cứu giá. Còn ta… ta đang bị ca ca của Chu Hoàn dẫn binh bao vây trong vương phủ.
Chu Hoàn ép ta lộ mặt, lấy A đệ của ta ra làm con tin, ép ta buông đao chịu trói.
“Loạn thần tặc tử, ngươi c.h.ế.t hay hắn chết, chọn một.”
Vân gia bị vu oan, cả nhà bị diệt, chỉ còn ta và A đệ sống sót.
Ta vì Thẩm Sùng vào sinh ra tử, một phần là vì muốn rửa sạch oan khuất cho Vân gia, một phần là để A đệ có thể sống bình an.
Đệ đệ ta chỉ mới bảy tuổi, lớn hơn Thẩm Dục Thần ba tuổi mà thôi.
Khi Thẩm Dục Thần được nâng như ngọc, chẳng biết khổ là gì, thì A đệ của ta đã lập lời thề máu, rằng dù đầu rơi m.á.u chảy cũng phải giành lại công lý cho nhà họ Vân.
Nó từng nói với ta, sẽ đèn sách khổ luyện, dốc sức thi đậu, để làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.