HẬU CUNG HỮU QUỶ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-05-28 17:58:32
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Không ngờ rằng, lại có người lấy cớ ta tàn nhẫn, bất hiếu để gây chuyện.
Ngay khi ta được phong Quý phi, ngự sử đã dâng sớ: đức hạnh chẳng xứng vị.
Thẩm Sùng giận dữ đến cực điểm.
Ta nhẹ giọng an ủi:
“Phong hay không phong, thiếp chẳng bận tâm.”
“Chỉ cần có hoàng thượng và Nhiên nhi bên cạnh là đủ rồi.”
“Thật sự đủ sao?”
Vạn Chiêu Dung mỉm cười xuất hiện, phía sau là hoàng hậu – người đã lâu không lộ diện.
Hai tiện nhân mất con đều như chó cụp đuôi, nay lại bắt tay với nhau.
“Như phi, thật sự là nữ nhi Mạnh gia ư?”
Lời vừa thốt, đã đ.â.m thẳng tim ta.
Ta thản nhiên đáp:
“Tất nhiên không phải.”
Hai người họ sắc mặt trầm xuống. Ta vẫn thong dong:
“Ta là cô nhi mà, chẳng lẽ các ngươi không biết?”
Vạn Chiêu Dung vẫn giữ gương mặt hiền lành như Bồ Tát, nhưng tay đã giơ lên tập chứng cứ:
“Thế nhưng những điều này, đều chứng minh ngươi không phải cô nhi, mà là… hậu nhân của tội thần – người nhà họ Vân!”
Thẩm Sùng bóp tay ta đến đau, ánh mắt thoáng lên vẻ nghi ngờ.
Chu Hoàn giả vờ tiếc nuối:
“Năm đó, Trắc phi chỉ vì bị phát hiện là hậu nhân tội thần mà phải nhảy xuống hồ Uyển Dương.”
“Không ngờ, nàng ấy còn có một muội muội xinh đẹp như thế. Thật đáng tiếc thay...”
Miệng nói đáng tiếc, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Họ cho rằng liên thủ lần này, ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn.
Ta hỏi:
“Chứng cứ từ đâu?”
Vạn Chiêu Dung mỉm cười:
“Là nha hoàn của Trinh tần, trước khi tự vẫn đã giao cho ta.”
“Toàn bộ chứng cứ nàng xúi giục Trinh tần mượn tay hoàng hậu, hại c.h.ế.t chính đứa con mình.”
“Ngươi còn gì để nói không?”
Thẩm Sùng mặt lạnh như băng.
Ta biết, hắn đang nhẫn nại chờ lời giải thích từ ta.
Thế là, ta mở thư ra, từng chữ từng câu đưa cho hắn đọc.
“Bệ hạ thử xem, chữ trong đây là của ai?”
Thẩm Sùng mắt chợt co rút, không kiềm chế được, tát thẳng một bạt tai lên mặt Vạn Chiêu Dung.
Hoàng hậu cả kinh thất sắc:
“Bệ hạ đánh nhầm người rồi! Rõ ràng là Như phi tạo nghiệt!”
Thẩm Sùng cúi đầu nhìn nàng ta, ánh mắt hoàn toàn thất vọng:
“Hoàng hậu thân thể yếu, nên sớm về cung nghỉ ngơi. Hôm nay, trẫm xem như ngươi chưa từng đến.”
Là phu thê bao năm, hắn vẫn nể tình, vẫn mềm lòng.
Nhưng Chu Hoàn thì không cam tâm bỏ lỡ cơ hội quý giá.
Ả ta dẫn toàn bộ phi tần trong lục cung, quỳ thẳng trước mặt hoàng đế:
“Thần thiếp là chủ hậu cung, có trách nhiệm khuyên can. Nay loạn thần tặc tử ở ngay bên cạnh thánh thượng, là mối họa cho xã tắc. Xin bệ hạ tru di hậu nhân họ Vân!”
Vạn Chiêu Dung ôm mặt cũng thêm dầu vào lửa:
“Năm đó, Vân Đường c.h.ế.t chẳng vinh quang. Họ Vân chắc chắn ôm hận, lưu lại trong cung chính là họa loạn triều đình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-cung-huu-quy/chuong-11.html.]
Năm xưa, âm mưu g.i.ế.c Vân Đường, Thẩm Sùng không chứng kiến.
Nhưng hôm nay, hắn thấy rõ các nàng đang dồn ta vào chỗ chết.
“Nếu không tin, thần thiếp còn có khẩu cung của nhà họ Mạnh.”
“Mạnh Cẩm trước kia yếu đuối nhút nhát, chẳng dám nói nhiều. Sao có thể thành Như phi lạnh lùng, quả cảm như vậy?”
“Chắc chắn là con gái nhà họ Vân, mượn da Mạnh Cẩm, che mắt hoàng thượng.”
Lục cung phi tần đồng loạt dập đầu, gào thét đòi mạng ta.
Ta khẽ vén ống tay áo, bật cười nhìn Thẩm Sùng:
“Vậy sao? Vậy bây giờ… chàng chọn đi, ai chết?”
Cả triều thất kinh.
“Như phi, vô lễ!”
“Hoàng thượng, sao người còn bênh vực nàng?”
Thẩm Sùng lạnh mặt, nhếch môi cười lạnh, ngồi xuống ghế đá, ngón tay gõ nhẹ:
“Vậy… nên xử như thế nào đây?”
Chu Hoàn lập tức cười lạnh:
“Loạn thần tặc tử, đương nhiên chém đầu bêu giữa chợ.”
Thẩm Sùng gật đầu, ra vẻ suy nghĩ.
Sau đó khẽ phất tay:
“Người đâu, lôi xuống, c.h.é.m đầu thị chúng.”
Chu Hoàn cùng Vạn Chiêu Dung liếc nhìn nhau, mặt mày đầy vẻ đắc thắng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo…
Người của Ngô công công lại lôi… Vạn Chiêu Dung ra ngoài.
“Khoan đã!”
“Các ngươi bắt nhầm người rồi! Là Như phi cơ mà! Bắt ta làm gì?!”
“Hoàng thượng! Đây là chuyện gì vậy?!”
Thẩm Sùng nhìn bọn họ như nhìn trò hề rẻ tiền:
“Vạn Chiêu Dung, ngươi vừa nói những lá thư là do nha hoàn của Trinh tần để lại, chữ giống hệt Như phi.”
“Dựa vào nét chữ, nàng ta kết tội Như phi là hậu nhân họ Vân.”
“Như phi những năm bị thất lạc ngoài phủ hầu, hoàn toàn không được học hành, làm sao biết viết chữ?”
Cả sân bãi rúng động.
Hoàng hậu cuống quýt chữa cháy:
“Như phi từng có thư họa, chữ viết lưu truyền trong cung, sao có thể nói nàng không biết chữ? Chẳng lẽ hoàng thượng bị nàng ta lừa rồi?”
Thẩm Sùng lần đầu tiên lộ vẻ chán ghét đối với Chu Hoàn:
“Bởi vì—đó là bút tích của trẫm.”
Tiếng sấm giữa trời quang.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“Bệ hạ sợ người ta chê cười thiếp không có học vấn, dạy mãi không được, đành thay thiếp viết mấy bài thơ nhạt nhẽo… cho đỡ đàm tiếu.”
“Người ngoài không biết, nhưng Vạn Chiêu Dung thường lui tới cung ta, lén mang đi vài bản… chẳng phải chuyện khó.”
“Chỉ là, nàng ta không biết – chữ ấy… không phải của ta.”
Một tháng trước, khi Thẩm Sùng luyện chữ, có hai bản tập chữ bị mất.
Hôm ấy, chỉ có Chiêu phi đến uống trà với ta.
Ta từng cười bảo: Có lẽ Chiêu phi và Hoàng thượng tâm ý tương thông, thích người thì cũng thích luôn chữ của người.
Khi ấy Thẩm Sùng còn cười trêu ta ghen tuông, làm đổ cả hũ giấm.
Chiêu phi kinh hoàng đến cực độ, dẫu có gào khóc kêu oan thế nào, cũng không tránh khỏi kết cục bị đày vào lãnh cung.
Hoàng hậu cũng ngã ngồi xuống đất, hiểu rõ thế cục đã tàn.
Thẩm Sùng nắm tay ta, vượt qua tất cả ánh nhìn để trở về cung Quan Cù.
Ngay cả hoàng hậu phía sau, hắn cũng chẳng buồn nhìn lại lấy một lần.
"Trẫm đã sai rồi, không nên mềm lòng với nàng ta ngay từ đầu."
Hắn ôm chặt lấy ta, toàn thân run rẩy.
Ta biết, hắn đang nhớ đến chuyện gì.