Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hàn Quân Chiếu Tình - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-21 01:57:01
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, các thiếu gia ở tiền viện tiếp khách, nha hoàn vốn nên theo hầu hạ.

Cố Hàn Quân không cho ta đến, sai tiểu tư Chu Tiến của mình đi theo.

Ta cũng không về viện, cùng các nha hoàn khác đợi ở gian phòng nhỏ, trên bếp lò nhỏ đang đun nước.

Trong tủ bên cạnh có sẵn trà, nếu chủ tử cần, phải lập tức mang lên.

Có một tỷ tỷ tính tình tốt bưng một đĩa bánh ngọt chủ tử chỉ mới động đũa hai miếng qua, chia cho mọi người, miễn cưỡng lót dạ.

Chỉ là đông người.

Mỗi người cũng chỉ được một miếng.

Ta xoa bụng, chịu đựng đến giờ thực sự có chút đói rồi.

Đột nhiên rèm cửa động đậy.

Gương mặt của Chu Tiến lộ ra, hắn vẫy tay với ta.

Ta đứng dậy, đi ra ngoài, theo hắn đến một góc khuất ở chỗ ngoặt.

Chu Tiến cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không ai để ý, từ trong lòng lấy ra một gói giấy dầu, như khoe khoang bảo bối mà đưa lên.

"Đói rồi phải không, mau ăn đi! Thiếu gia bảo ta mang qua cho ngươi."

"Thiếu gia… sao?"

"Đúng vậy."

Ánh mắt ta khẽ d.a.o động, nhất thời không nói nên lời.

Chiếc trâm cài tóc bằng vàng nạm ngọc giấu trong lòng mơ hồ có chút nóng lên.

Hôm đó Xuân Liễu khoe khoang với ta, tặng ta một chiếc trâm cài hình bướm vàng bị hắn bắt gặp.

Chưa đầy mấy ngày, trên bàn sách của ta liền đặt một chiếc còn quý giá hơn.

Cố Hàn Quân không nói gì, nhưng ta biết là hắn.

Đó là do hắn tự tay làm.

Cũng không biết hắn học được tay nghề này ở đâu.

"Mau ăn, mau ăn, cẩn thận đừng để ai nhìn thấy, ta không ở lại với ngươi nữa, thiếu gia bên kia còn đang đợi ta." 

Chu Tiến nói câu cuối cùng, rồi vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại ta cầm gói giấy dầu đứng tại chỗ.

Mở ra xem, đều là những món điểm tâm ta thường thích ăn, tâm trạng phức tạp.

Nhưng dù phức tạp đến đâu.

Bụng vẫn phải lấp đầy.

Vội vàng ăn xong điểm tâm, ta trở về gian phòng nhỏ.

Tuy nhiên lại ở trước cửa chạm mặt đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, Liễu Lục.

Nàng nhìn thẳng vào ta, cười đầy ẩn ý.

Ta trong lòng khẽ "thịch" một tiếng.

Quả nhiên chưa đầy hai ngày.

Phu nhân bí mật triệu ta qua.

Lúc trở về, tâm trạng không tốt, mơ mơ màng màng, trên đường người quen biết ta chào hỏi, ta cũng không mấy phản ứng.

Phu nhân dùng lợi lớn dụ dỗ, dùng khế ước bán thân uy hiếp, bắt ta đi "quyến rũ" Cố Hàn Quân, cố gắng hết sức để hắn chìm đắm trong chuyện tình cảm nam nữ.

Là một đứa con vợ lẽ, lại còn là đứa con vợ lẽ bị phu nhân ghét bỏ, một đứa con do di nương sinh ra,

Bà ta sao có thể dung túng Cố Hàn Quân giỏi hơn con trai mình.

Bà ta muốn hắn thi trượt kỳ thi mùa xuân.

Trong số những nha hoàn trước đó, có lẽ cũng có người do bà ta cài vào.

Nhưng sự lạnh nhạt của Cố Hàn Quân khiến bà ta không tìm được chỗ đột phá.

Còn bây giờ có ta.

Ta là do Cố Hàn Quân đích thân chọn, mà hắn đối xử với ta không tệ.

Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Cố Hàn Quân đang chăm chú đọc sách trong thư phòng, lòng ta xót xa, cúi đầu khó nói nên lời.

Vì ta không có hành động gì.

Liễu Lục lén tìm ta mấy lần, đều bị ta qua loa cho qua.

Một ngày nọ, bên phu nhân dường như thực sự không đợi được nữa.

Buổi tối, Liễu Lục mượn cớ mang cháo yến đến cho Cố Hàn Quân, lại tìm đến ta.

Lúc đi còn hạ thấp giọng: "Cơ hội cho ngươi rồi, tối nay nhất định phải thành công."

Ta sững người.

Rồi mới phản ứng lại.

Tiễn nàng đi xong, vội vàng vào nhà liền thấy Cố Hàn Quân đang bưng bát cháo yến đó chuẩn bị ăn.

Hoảng sợ, cũng không còn để ý đến gì khác.

"Nhị thiếu gia! Đợi đã!"

"Ừm?" Cố Hàn Quân dừng động tác, nghi hoặc nhìn ta.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh qua, lấy bát cháo yến từ tay hắn, vắt óc suy nghĩ một lý do: 

"Nhị thiếu gia, bát cháo yến này nóng quá, đợi nô tỳ thổi nguội cho ngài rồi hãy ăn."

"Không nóng, đợi nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Hắn nói rồi định giật lại từ tay ta.

Ta nắm chặt không buông, nghiến răng nói: "Nóng! Thiếu gia đừng vội, đợi ta trở lại."

Nói xong cũng không còn để ý đến lễ nghi tôn ti gì nữa, bưng bát cháo yến bước nhanh ra ngoài.

Chỉ vừa mới đến cửa, chân phải vừa mới bước ra.

Sau lưng liền vang lên một giọng nói mang theo ý cười.

"San Hô, trở lại!"

Lưng ta khẽ cứng lại, xoay người chạm phải một đôi mắt cười đầy vẻ trêu chọc.

Giây phút này.

Ta mới kinh ngạc nhận ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/han-quan-chieu-tinh/7.html.]

Vừa rồi tất cả đều là hắn đang trêu ta.

Một lát sau.

Cửa sổ thư phòng đều đã đóng lại.

Ta vẻ mặt nghiêm túc, đứng trước mặt hắn, bát cháo yến đó đặt sang một bên, từ từ bốc hơi nóng.

Không ai mở lời trước, như đang đối đầu, nhưng không khí lại không căng thẳng.

Hồi lâu sau.

Vẫn là hắn mở lời trước: "Không có gì muốn nói sao? Bên trong này có bỏ thứ gì?"

Ta nhếch mép, thầm nghĩ: Bỏ thứ gì? Nhìn bộ dạng của Liễu Lục chắc là thứ gì đó bẩn thỉu, dù sao có Cố lão gia ở đó, những thứ này cũng không khó kiếm.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của ngươi, cũng không phải không biết.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ta dù sao cũng là nữ nhi, không mặt dày đến thế, ngoài việc nói qua loa chuyện này, những chuyện khác đều thành thật kể lại.

Hắn nghe xong, mặt mày cũng không có biểu cảm gì.

"Còn gì nữa?"

Ta nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trợn tròn đôi mắt khó hiểu nhìn hắn:

"Còn gì nữa?"

Hắn nhếch môi, mắt khẽ nheo lại, từng chữ từng chữ nói: "Ví dụ như… chuyện của Hàn di nương và quản gia."

Lòng ta chùng xuống, mặt lại làm ra vẻ bối rối.

"Nhị thiếu gia nói gì vậy? Hàn di nương và quản gia có chuyện gì? Di nương bệnh ch&t, quản gia vì trộm đồ mà bị đánh ch&t."

"Vậy sao?" Hắn ngừng một chút: 

"Hôm đó trong vườn hoa, người ta nhìn thấy ở hòn non bộ là ai? Tiền bạc Hàn di nương và quản gia chuẩn bị để bỏ trốn lại ở trong tay ai?"

Sắc mặt ta khẽ cứng lại, vốn còn định tiếp tục nói quanh co.

Nhưng nhìn ánh mắt của hắn, liền biết tiếp tục phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.

Có lẽ từ ngày quản gia bị đánh ch*t.

Hắn đã để ý đến ta.

Ta từ từ thở ra một hơi, chỉnh lại sắc mặt: 

"Phải, tiền bạc ở trong tay ta, nhị thiếu gia nhắc đến chuyện này là muốn nô tỳ giao nộp toàn bộ sao? Chuyện quản gia và Hàn di nương bị bắt, nhị thiếu gia chắc cũng đã bỏ ra không ít công sức nhỉ."

Ta nhìn thẳng vào hắn, từ từ nhếch mép.

"Phải, là ta làm."

Ta vốn chỉ định lừa hắn, lại không ngờ hắn thừa nhận thẳng thừng như vậy, phóng khoáng như vậy, ngược lại khiến đồng tử ta co lại.

Quả nhiên ôn hòa chỉ là vẻ bề ngoài.

"Nhị thiếu gia không sợ ta nói ra sao?"

"Có gì đáng sợ, chuyện là do họ làm, không phải do ta bịa đặt, xét cho cùng, ta cũng chỉ là để chuyện này sớm bị phơi bày ra thôi."

Hắn khẽ nheo mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Lòng ta khẽ run lên, thăm dò hỏi: "Nhị thiếu gia và quản gia có thù oán gì sao?"

"Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."

Một câu nói đã chặn họng ta, ta không nói gì nữa, cúi đầu.

Nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng chỉ đành liều một phen, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: 

"Nhị thiếu gia rốt cuộc muốn gì? Ngài nhắc đến chuyện này chắc không phải vì muốn tiền chứ."

"Phải đó! Thấy thì có phần, ngươi không nên chia cho ta một nửa sao?" 

Hắn xòe tay: "Ngươi cũng biết đó, ta nghèo lắm."

Ta trợn tròn mắt.

Đến viện này bao lâu nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt vô lại này dưới vẻ ngoài thanh tao lịch lãm của hắn.

Không nhịn được mà nhếch mép, chia một nửa thì một nửa vậy.

Nửa còn lại cũng đủ để ta ra khỏi phủ sống cuộc sống tốt đẹp rồi.

"Nhị thiếu gia… nô tỳ lát nữa sẽ đưa cho ngài…"

Lời ta còn chưa nói xong, giọng nói của hắn đã vang lên: "Ngươi giấu ngân phiếu ở đâu cả rồi?"

Tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa gì.

Ta thở dài: "Khâu vào áo bông mùa đông rồi."

"Ngươi giấu cũng kỹ thật."

"Vâng." Ta mặt không chút biểu cảm: "Vậy nhị thiếu gia đợi một chút, ta mang qua cho ngài ngay."

Ta vừa mới xoay người, lại bị gọi lại.

"Đợi đã!"

"Nhị thiếu gia còn có chuyện gì nữa sao?"

Ta mím môi, cố gắng để vẻ mặt mình trông không quá "hung dữ".

"Được rồi, đùa với ngươi thôi." Hắn cười lên: "Số tiền đó ngươi cứ giữ lấy đi."

"Hửm? Nhị thiếu gia nói thật sao?"

Mắt ta sáng lên, nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, giây tiếp theo đã bị phá vỡ.

"Tiền ngươi có thể giữ, nhưng bây giờ ngươi theo ta, chúng ta cũng coi như cùng một thuyền, phối hợp với ta, giúp ta làm vài việc."

Hắn nhếch mép, cười rất gian xảo.

"Chuyện gì?"

"Giúp ta lật đổ phu nhân, nếu bà ta có hành động gì, bảo ngươi làm gì, đều nói hết cho ta."

Ta ngừng một chút, hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: "Vậy nhị thiếu gia có thể cho ta cái gì?"

"Tự do!"

Giọng hắn không cao, nhưng lại khiến tim ta rung động, như bị trống trận đánh mạnh, đập rất dữ dội.

Tự do!

Từ ngữ mới quyến rũ làm sao!

 

Loading...