HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI YÊU, ĐỀU CÙNG YÊU MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-06 03:11:36
Lượt xem: 472
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ta ôm chặt lấy cô ta, gân xanh trên trán nổi lên, vẻ mặt đau khổ và hoang mang, lẩm bẩm: "Nhất định phải là anh ấy sao?"
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy da đầu mình tê dại.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến người đàn ông từng hết lòng yêu tôi, chỉ trong chớp mắt lại biến thành một con người khác, tôi vẫn cảm thấy đáng sợ.
Giang Từ… đúng là một diễn viên giỏi.
Anh ta rốt cuộc đã lừa dối tôi bao lâu?
Hoặc phải nói…
Khi đối diện với tôi, Giang Từ có từng dành cho tôi dù chỉ một chút chân tình không?
Giang Từ nhanh chóng thu lại cảm xúc.
Anh ta ôm Hứa Thư Di đang khóc lóc thảm thiết dưới sàn đặt lại lên giường, dùng ngón tay cái dịu dàng lau khô nước mắt cho cô ta.
"Em yên tâm, cứ giao hết cho anh, không vấn đề gì cả."
"Anh chẳng đã hứa với em rồi sao? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là điều em mong muốn, anh nhất định sẽ thay em thực hiện."
Hứa Thư Di mắt đỏ hoe, siết chặt lấy tay anh ta, nghẹn ngào nói: "Giang Từ, cảm ơn anh, bây giờ em chỉ còn lại anh thôi."
Giang Từ cười khẽ, giúp cô ta chỉnh lại mái tóc rối bù, trêu chọc: "Được rồi, đừng quá cảm động, anh sợ em yêu anh mất."
Giọng anh ta nghẹn lại, trong đáy mắt cũng ánh lên tia lệ quang.
Anh ta dỗ dành Hứa Thư Di thật lâu, đến khi cô ta ngoan ngoãn ngủ say. Ngủ rồi vẫn còn ôm chặt lấy tay anh ta, không ngừng lẩm bẩm những lời bất an trong mơ.
"A Từ, đừng đi, đừng rời xa em."
Giang Từ đáp lại bằng một giọng nói mà tôi chưa từng nghe qua vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
"Anh không đi, anh ở đây với em."
Tôi không phải kiểu người biết làm nũng.
Chính vì điều đó, Tống Chiêu Minh mới chọn tôi làm kẻ thay thế cho Hứa Thư Di.O Mai Dao Muoi
Khi ở bên Giang Từ, phần lớn thời gian tôi đều trầm lặng ít nói.
Hầu như mỗi lần gần gũi, đều là anh ta ôm lấy tôi làm nũng.
"Có ai lại đối xử lạnh nhạt với bạn trai mình như em không? Anh với công việc, tối nay em chỉ được chọn một."
Anh ta luôn có đủ trò để bắt tôi gác lại công việc.
Sau những cuộc hoan ái điên cuồng, đợi anh ta ngủ say, tôi lại lén nhặt công việc lên, tiếp tục tăng ca.
Anh ta là một nhà thiết kế, công việc rất linh hoạt, nhưng những lúc cần tôi ở bên vào ban ngày, tôi lại luôn bận rộn.
Đôi khi, anh ta đến công ty tìm tôi.
Nhưng quá gây chú ý, cấp trên nhắc tôi phải cẩn trọng.
Tôi bảo anh ta đừng đến nữa.
Anh ta lại làm nũng kiểu thiếu gia, bảo tôi nghỉ việc, anh ta nuôi tôi.
Mỗi lần như vậy, tôi đều phải dốc hết sức để dỗ dành anh ta, trêu chọc anh ta vui vẻ.
Giống như cách anh ta đang dỗ Hứa Thư Di bây giờ vậy.
Xem kịch đủ rồi, tôi xoay người lặng lẽ rời đi.
Nhưng lại bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở nóng rực của anh ta vây quanh tôi, hơi thở ấm áp phả vào gáy tôi.
"Lại muốn chạy?"
"Lần này em định bỏ nhà đi mấy ngày? Không định về nữa à? Liên Ý, ai cho phép em nói chia tay?"
Hứa Thư Di đã ngủ rồi, bây giờ anh ta mới nhớ đến tôi.
Tôi không thể thắng nổi sức anh ta, chỉ có thể lạnh lùng châm chọc, cố ý nói những lời khó nghe, hy vọng anh ta tức giận mà buông tôi ra.
"Không chia tay thì làm gì?"
"Giang Từ, tôi không có hứng thú làm kẻ thay thế cho hai anh em các người."
"Nói linh tinh!"
Giang Từ hung hăng cắn tôi một cái: "Liên Ý, rốt cuộc là ai mới là kẻ xem ai như thế thân?"
Nếu là trước buổi tiệc đính hôn, có lẽ tôi sẽ lại cảm thấy chột dạ, tìm cách lảng tránh vấn đề rồi dỗ dành anh ta.
Dù sao thì ba năm trước, vào cái đêm tình cờ gặp nhau ở quán bar, tôi thực sự đã tin rằng Giang Từ chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, nghèo túng và sa sút.
Tôi nguyện ý nuôi anh ta.
Chỉ bởi vì anh ta có gương mặt giống hệt Tống Chiêu Minh.
Nhưng bây giờ, tôi đã biết toàn bộ sự thật.
Anh ta không phải sinh viên nghèo, càng không phải con riêng.
Anh ta là cậu con trai út được cưng chiều của nhà tài phiệt giàu nhất.
Là nhà thiết kế thiên tài danh tiếng lẫy lừng.
Là thanh mai trúc mã của Hứa Thư Di.
Vì thực hiện tâm nguyện của người trong lòng, anh ta thậm chí không tiếc hy sinh chính mình, sống cả đời với một kẻ thay thế mà anh ta không yêu.o Mai d.a.o muoi
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy nực cười. Hai anh em bọn họ, đúng là kẻ sau tệ hại hơn kẻ trước.
"Phải rồi, hôm nay em đến khoa sản làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-nguoi-dan-ong-toi-yeu-deu-cung-yeu-mot-nguoi-phu-nu/chuong-3.html.]
Tôi theo Giang Từ về nhà.
Anh ta tưởng rằng tôi đã tha thứ cho anh ta.
Nhưng tôi chỉ chui vào phòng, lặng lẽ thu dọn hết giấy tờ tùy thân, dự định sáng mai rời đi.
"Không có gì." Tôi tùy tiện nói dối, "Em đi thăm bạn thôi. Cô ấy gặp phải một gã tồi, mang thai rồi đi phá."
Giang Từ gật đầu, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.
Sau đó, anh ta tiến đến ôm lấy tôi, cằm tựa lên vai tôi, đau đến mức tôi nhíu mày.
"Bạn nào?"
Tôi đẩy anh ta ra, qua loa đáp: "Anh không quen."
Nhưng Giang Từ vẫn quấn lấy tôi không rời, ghé sát tai tôi, thì thầm bằng giọng trầm thấp đầy mê hoặc:
"Liên Ý, chúng ta sinh một đứa con đi?"
Con?
Đầu tôi như bừng tỉnh, mọi thứ lập tức sáng tỏ.
Anh ta muốn tôi sinh con, sau đó đưa cho Hứa Thư Di nuôi?
Như vậy, cô ta sẽ có thể đường đường chính chính kết hôn với Tống Chiêu Minh?
Tên điên này!
Tôi đẩy mạnh anh ta ra, tức giận quát: "Giang Từ, rốt cuộc là anh muốn có con, hay Hứa Thư Di muốn có con?"
Giang Từ bị tôi nói trúng tim đen, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn điềm nhiên như không.
"Em vốn không thích trẻ con mà, đúng không? Chúng ta sinh một đứa, ném cho bọn họ nuôi, chẳng phải rất tốt sao?"
"Tốt cái đầu anh!"
Tôi cười lạnh, vừa tức giận vừa chua xót, đưa tay ôm trán:
"Giang Từ, anh thật sự rộng lượng quá mức, khiến tôi phải mở rộng tầm mắt!"
Thì ra, đây chính là điều mà Hứa Thư Di từng nói anh ta có thể vì cô ta mà làm đến mức nào.O Mai Dao Muoi
Trái tim tôi đau đớn, cơn đau dày vò từng chút một, từng tấc một, khiến tôi nghẹt thở.
Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh trong phòng phẫu thuật.
Đứa bé mà dù bị phản bội, tôi cũng không nỡ từ bỏ.
Vậy mà trong mắt Giang Từ, nó lại chỉ là một món đồ có thể tùy ý đem ra cho Hứa Thư Di sử dụng.
Dựa vào đâu chứ?
Giang Từ muốn ôm tôi, nhưng tôi hung hăng đẩy anh ta ra. Anh ta muốn hôn tôi, nhưng lại bị tôi tát choáng váng.
"Em nổi điên cái gì vậy?"
Anh ta hất tay tôi ra, tức giận quát: "Liên Ý, có phải vì Tống Chiêu Minh không?"
"Tôi biết ngay mà! Em chỉ xem tôi như thế thân, thực ra em căn bản chưa bao giờ buông bỏ được Tống Chiêu Minh. Em ghen tị với Hứa Thư Di, đúng không?"
Tôi liếc anh ta một cái, lạnh lùng đáp:
"Đúng vậy, tôi không buông bỏ được anh ấy. Tôi ghen tị với Hứa Thư Di. Giờ anh hài lòng chưa?"
Trước đây, mỗi lần Giang Từ giận dỗi, tôi đều cố gắng dỗ dành anh ta bằng mọi cách.
Nhưng lần này, sự khác thường của tôi khiến anh ta hoảng sợ.
Anh ta lập tức lao đến ôm tôi, nói:
"Anh biết em chỉ đang giận dỗi thôi. Xin lỗi, sau này anh sẽ không nói linh tinh nữa."
"Liên Ý, đừng rời xa anh, đừng bỏ anh lại."
Đuôi mắt anh ta đỏ hoe, gương mặt đầy vẻ đáng thương như mọi khi.
"Hứa Thư Di lớn lên cùng bọn anh từ nhỏ. Kết hôn với Tống Chiêu Minh luôn là giấc mơ của cô ấy. Anh chỉ muốn giúp cô ấy thôi. Xin lỗi, nếu em không vui, sau này anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, được không?"
Vòng tay Giang Từ rất ấm áp, nhưng tôi lại cảm thấy trái tim mình như rơi vào hầm băng lạnh giá.
Tôi càng lúc càng không hiểu nổi anh ta nữa.
Rốt cuộc, đâu mới là con người thật của anh ta?
Sau khi cãi vã không vui tối qua, Giang Từ bám lấy tôi không rời. Tôi định nhân lúc đi làm để cắt đuôi anh ta mà rời đi.O mai Dao muoi
Nhưng ngay cả khi tôi đi làm, anh ta cũng không chịu rời nửa bước, gần như muốn bám dính lên người tôi.
Tôi quyết định xin nghỉ việc.
Dù sếp cảm thấy đáng tiếc, nhưng vẫn để tôi đi.
Trước khi tôi rời đi, chị ấy cho tôi một lời khuyên:
"Liên Ý, đừng bao giờ vì một người không liên quan mà thay đổi hướng đi của tương lai."
"Nếu em muốn quay lại, lúc nào chị cũng chào đón."
Tôi nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn chị."
Thấy tôi tan làm sớm như vậy, Giang Từ rất vui, kéo tôi đi chợ mua nguyên liệu, nói rằng tối nay anh ta sẽ đích thân vào bếp để chuộc lỗi.
Giang Từ vốn rất tiểu thư, cũng chẳng biết nấu ăn.
Trước đây, mỗi lần thử làm, anh ta không cắt trúng tay thì cũng làm hỏng nồi, khiến cả nhà bừa bộn, cuối cùng tôi lại phải giúp anh ta dọn dẹp.