Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HẢI ĐƯỜNG VỊ VŨ - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-20 05:48:50
Lượt xem: 207

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Dung Dữ lặng lẽ nhìn ta, trầm giọng:

 

“Diệu Diệu muốn vạch rõ giới hạn với ta?”

 

Ta không biết trong lòng của hắn đang nghĩ cái gì, nên chỉ có thể im lặng đối mặt.

 

“Sao không gọi là A huynh nữa?”

 

“Minh Diệu không dám trèo cao.”

 

“Vậy là trách ta?”

 

“Không dám.”

 

“Không dám, tức là có oán hận rồi.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn, nói:

 

“Hy vọng Tạ đại công tử có thể để Minh Diệu rời đi.”

 

“Ta không phải nô tỳ của Tạ phủ, cũng chưa từng ký khế bán thân với Tạ phủ, đại công tử không có quyền can thiệp tự do của ta.”

 

Ánh mắt Tạ Dung Dữ đen kịt, như có phong ba sắp nổi lên.O Mai d.a.o Muoi

 

“Vậy nên vì muốn chạy trốn, nàng không tiếc dùng nhan sắc để quyến rũ, lả lướt trước mặt một tên gia đinh?”

 

“Nàng nói muốn tự do, nhưng có biết đám nam nhân ngoài kia đều chỉ thèm khát nàng…”

 

Ta không chịu nổi nữa, lập tức cắt lời:

 

“Tạ đại công tử, ngài đã vượt quá giới hạn rồi!”

 

Tạ Dung Dữ đột nhiên bóp chặt cằm ta, bắt ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

“Vượt giới? Thế nào là vượt giới?”

 

Khóe mắt hắn đỏ lên, hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt thường ngày.

 

Khiến ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

 

Ta đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi.

 

“Buông ta ra.”

 

Tạ Dung Dữ cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi ta, mạnh mẽ tách môi ta ra, như mãnh thú muốn cắn xé nuốt chửng ta.

 

Ta mở to mắt, kinh hoảng lẫn phẫn nộ, dồn sức cắn mạnh lưỡi hắn một cái, ép hắn phải buông ra.

 

Thế nhưng trong miệng tràn đầy mùi m.á.u tanh, hắn vẫn không chịu rời đi.

 

Liên tục quấn lấy, gặm cắn, cướp đoạt.

 

Cho đến khi ta bị nghẹt thở, mặt đỏ bừng như sắp ngất đi, hắn mới nở nụ cười nhẹ, thả ta ra.

 

Áp sát bên tai ta, khẽ nói:

 

“Diệu Diệu ngoan, đây mới gọi là vượt giới.”

 

Ta tức đến mức mắt ầng ậng nước, vung tay tát hắn một cái thật mạnh.

 

“Tạ Dung Dữ, ngươi là đồ điên! Ta còn tưởng ngươi là bậc quân tử biết giữ lễ, đúng là ta nhìn nhầm ngươi rồi!”

 

“Hết giận chưa?”

 

Tạ Dung Dữ dùng tay lau vết m.á.u ở khóe miệng, thản nhiên nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-duong-vi-vu/5.html.]

“Nếu chưa, ta để nàng tát thêm vài cái nữa.”

 

Cơn giận trong ta vẫn chưa nguôi, lại giơ tay, “bốp bốp” tát thêm hai cái nữa.

 

Tạ Dung Dữ thấy khóe môi ta cũng dính máu, đưa ngón tay muốn giúp ta lau đi.

 

Ta lùi một bước tránh né.

 

Hắn cũng không ép nữa, chỉ thản nhiên giải thích:

 

“Ta và Lý Tự Ngọc thành thân chỉ là kế quyền biến.”

 

“Lý Tự Ngọc tính cách bá đạo, giam giữ nàng cũng là để bảo vệ nàng.”

 

“Diệu Diệu, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, nàng trốn không thoát đâu.”

 

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

 

Trước khi đi còn ung dung buông một câu:

 

“Trung y của nàng ướt cả rồi, trước khi ngủ nhớ thay cái khô ráo, kẻo nhiễm lạnh.”

 

9

 

Từ hôm đó trở đi, người canh giữ ta lại tăng gấp đôi. 

 

Muốn trốn ra ngoài, khó như lên trời. Kế sách duy nhất bây giờ chỉ có thể là chờ. 

 

Nửa tháng sau là ngày lễ Phật đản hằng năm, đến lúc ấy quyền quý tề tựu về Đại Tướng Quốc Tự lễ Phật, nhất định có thể tìm được cơ hội thoát thân.O Mai d.a.o Muoi

 

Nhưng ta còn chưa đợi đến ngày lễ Phật đản.

 

Thì đã đợi tới một lần cận kề cái chết.

 

Đêm ấy, vào giờ Tý, ta bỗng ngửi thấy hương đào nồng nặc xộc tới.

 

Ta choáng váng muốn ngồi dậy, lại toàn thân vô lực ngã vật trở lại giường, chỉ thấy cả người nóng bừng, khô rát.

 

Một tên ăn mày rách rưới, mặt nở nụ cười dâm đãng lao về phía ta.

 

Ta thét lên, vùng vẫy kêu cứu.

 

“Có ai không! Tuyết Liễu! Mau có ai không! Cứu mạng với!”

 

Tuyết Liễu không thấy đâu.

 

Người hầu canh giữ bên ngoài cũng im lặng như tờ.

 

Tên ăn mày đè ta xuống, thở hổn hển mà xé rách y phục của ta.

 

“He he, cô nương đừng phí công vô ích, vị quý nhân kia đã cho đuổi hết người canh giữ ngươi rồi, bây giờ trong viện này không một bóng người, đến Bồ Tát cũng không cứu nổi ngươi đâu.”

 

Tim ta như trĩu xuống.

 

Vị quý nhân kia là ai?

 

Là Lý Tự Ngọc? Hay là Tạ phu nhân?

 

Ta tuyệt vọng, buông xuôi không giãy giụa nữa.

 

Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Ta rất đẹp.

 

Khóc lên lại càng đẹp hơn.

 

Loading...