Hải Đường - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-04-24 20:59:24
Lượt xem: 1,383

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

 

Xảy ra chuyện như vậy, lại còn vào đúng ngày thọ yến của Thiên tử, cách giải quyết cũng chỉ có thể là một.

 

Hồng Trần Vô Định

Tống quốc công tức giận đến mức ngất xỉu.

 

Sắc mặt Chu Sùng cũng khó coi, ánh mắt lướt qua ta như có như không, mang theo chút âm u lạnh lẽo.

 

Chỉ có Tống Mê, trên mặt mang nét thẹn thùng e lệ.

 

Dù chỉ là thân phận trắc phi, nàng ta cũng đã mãn nguyện, nét mặt tràn đầy mộng tưởng về hạnh phúc.

 

Nhưng rốt cuộc chuyện này vốn chẳng vinh quang gì.

 

Lễ nghênh đón trắc phi, cũng vì thế mà làm qua loa lấy lệ.

 

Chưa đến vài ngày, Tống Mê đã vào vương phủ, cùng với Lâm Nhược đều là trắc phi.

 

Chỉ là nàng ta không giống Lâm Nhược biết nhẫn nhịn.

 

Vừa mới nhập phủ, đã hành xử cao ngạo phô trương, hận không thể để thiên hạ đều biết: nàng ta mới là người mà vương gia thật lòng yêu thương.

 

Thậm chí còn nhiều lần cố ý muốn lấn át vương phi.

 

Đó vốn là hành vi vượt lễ.

 

Chỉ tiếc, vương phi rõ ràng giận đến nghiến răng, nhưng mấy lần vẫn cố nén lại, ít nhất là trước mặt người ngoài thì vẫn giữ thể diện cho nàng ta.

 

Nhưng nếu là sau cánh cửa, chỉ có hai người trong viện liền có thể cãi vã đến long trời lở đất.

 

Tống Mê vừa vào vương phủ chưa đầy nửa tháng, hậu viện đã hỗn loạn đến không chịu nổi.

 

Ngày nào cũng nghe thấy tiếng tranh cãi.

 

Về phần Chu Sùng, có lẽ vì e dè Tống quốc công, nên đối xử với Tống Mê cũng coi như chu đáo.

 

Mà ta thì chỉ yên lặng ngồi xem một vở kịch, đợi suốt nửa tháng.

 

Cho đến một ngày nọ, sau một trận cãi vã kịch liệt, Chu Sùng cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Và lựa chọn qua đêm tại viện của Tống Mê.

 

Khi ta đến tìm Khanh Khanh, nàng ta đang đập đồ.

 

Những chiếc bình sứ đắt tiền dùng để trang trí, đều bị nàng hung hăng ném xuống đất.

 

“Tống Mê!”

 

Nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn đầy hận ý, cho đến khi trông thấy ta bước vào, cũng không kịp thu lại biểu cảm.

 

Ta cố tình không để ý đến tia hoảng loạn trong đáy mắt nàng.

 

Chỉ làm dáng một muội muội thấu hiểu, bước nhanh tới bên nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

 

“Nàng ta cũng chỉ là một trắc phi. Nếu sau này vương gia đăng cơ, cùng lắm được phong thành quý phi. A tỷ mới là chính thê, cớ gì phải phiền lòng đến thế?”

 

Lời này, bản thân không có vấn đề gì.

 

Nếu nàng thật sự là Thẩm Chỉ Nguyệt, là chính thất danh chính ngôn thuận của Chu Sùng.

 

Thêm sự hậu thuẫn của ta, vị trí của nàng chắc chắn vững như bàn thạch.

 

Nhưng nếu một ngày nào đó thân phận bị vạch trần.

 

Nàng không còn là Thẩm Chỉ Nguyệt, thì cũng chẳng có liên quan gì đến Chu Sùng cả.

 

Vị trí chính phi vừa trống, Tống Mê nhất định sẽ là người đầu tiên nhảy lên.

 

Nàng ta là đích nữ của Tống quốc công, có đầy đủ sự kiêu ngạo.

 

Nay chấp nhận uất ức làm trắc phi, nhất định là đang chờ thời cơ.

 

Mà “A tỷ” trước mặt ta đây, chẳng lẽ lại không hiểu rõ đạo lý này?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-duong-idcb/chuong-13.html.]

Chỉ là tâm tình khốn đốn, có khổ mà chẳng thể nói ra mà thôi.

 

“Ý nhi, ta chỉ là lo Tống Mê tâm cơ hiểm độc, sẽ gây bất lợi cho đứa trẻ trong bụng ta.”

 

Nói đến đây, nàng đã cụp mắt, nước mắt lăn dài.

 

Gương mặt giống hệt A tỷ, lúc khóc cũng mang dáng vẻ hoa lê đẫm mưa, rất dễ khiến người ta động lòng thương xót.

 

Thế nhưng, nàng ta dù có làm ra vẻ thế nào thì vẫn là giả.

 

Ta không biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

 

Mùi hương trên xiêm y ta bao bọc lấy nàng, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại, thoáng lộ vẻ mỏi mệt.

 

“A tỷ, tỷ đang có thai, đừng buồn bực mãi nữa. Giờ mới vừa quá trưa, đúng lúc nên nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ không đi, ta ở lại bên cạnh tỷ, được không?”

 

Có lẽ khi con người yếu lòng, sẽ bớt đi vài phần đề phòng với sự quan tâm của người khác.

 

Hoặc cũng có thể là vì hương thơm trên người ta khiến nàng buông lỏng cảnh giác.

 

Nhưng bất kể là lý do gì, chỉ cần nàng gật đầu đồng ý, rồi an tâm ngủ say trước mặt ta, vậy là đủ rồi.

 

Thấy nàng đã ngủ say, nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng bị ta cho lui.

 

Ngay lúc cửa phòng khép lại, ta chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

 

Nói thật thì, sở thích của nàng và A tỷ ta có rất nhiều điểm khác biệt.

 

A tỷ yêu thích ngọc thạch, nên bố trí trong phòng không có nhiều đồ gốm sứ.

 

Màu sắc cũng chuộng nhẹ nhàng thanh nhã, chứ không rực rỡ quyến rũ như màn giường đỏ thẫm trong phòng này.

 

Ta thu hồi ánh nhìn, bắt đầu lục tìm.

 

Nơi này ta đã đến nhiều lần, mượn đủ cớ để thăm dò.

 

Lần này, ta lục soát kỹ hơn những góc thường ngày không thể động vào.

 

Bởi vì chỉ cần có bí mật, thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

 

Ta tìm một lúc lâu, cho đến khi ở chiếc hộp nhỏ trên bàn trang điểm, phát hiện một ngăn bí mật.

 

Mở ra, bên trong là một bình sứ trắng.

 

Thuốc mỡ trong bình đã sắp cạn.

 

Ta lấy một ít bôi thử lên tay, mùi thơm nhàn nhạt, không đoán được là gì.

 

Vì vậy ta múc thêm một ít, bỏ vào lọ nhỏ mang theo bên mình.

 

Không chỉ thế, dưới đáy bình còn ép một tờ giấy.

 

Giấy không có chữ, chỉ có một hoa văn.

 

Các đại thế gia đều có gia huy riêng, Thẩm gia ta cũng vậy.

 

Nhưng trước đó ta đã cho người điều tra Tống phủ, hoa văn này không hề liên quan đến Tống gia.

 

Ấy vậy mà lại được giấu kỹ trong ngăn mật, đủ thấy vật này vô cùng quan trọng.

 

Ta không thể mang đi.

 

Nhưng may mắn, ta có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần liếc nhìn vài lần đã khắc ghi trong đầu.

 

Sau đó, ta cẩn thận cất lại như cũ rồi rời khỏi phòng nàng.

 

Trở về tiểu viện Hải Đường, việc đầu tiên ta làm là vẽ lại hoa văn ấy.

 

15

 

Để phòng bất trắc.

 

Đêm hội hoa đăng, ta viện cớ ra ngoài dạo chơi, rồi mang theo hai vật kia đi tìm tâm phúc của mình trong kinh thành.

 

“Giúp ta tra xem đây là loại thuốc gì, còn hoa văn này nó tượng trưng cho điều gì.”

Loading...