Hai Chiếc Chuông Nhỏ - 4
Cập nhật lúc: 2025-06-21 05:49:07
Lượt xem: 252
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Liên tiếp hai ngày liền, trong nhà tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Bà nội đi mua một con ch.ó đen lớn, g.i.ế.c rồi ngâm m.á.u vào gạo nếp, sau đó rắc khắp sân trước sân sau.
Bà còn tỉ mỉ đan một người rơm, từng lớp một.
Bố tôi thì mấy hôm nay bận đi mượn bàn ghế, lại lên núi đốn mấy cây đào con, kéo về nhà rồi cưa ra từng đoạn bằng nhau, vót nhọn, tôi chẳng hiểu họ định làm gì.
Trời sắp tối rồi, bên ngoài cửa sổ vẫn vang lên tiếng đinh đang gõ vang, bố tôi đang dưới sự chỉ dẫn của “tiên sinh”, dùng hai chiếc bàn bát tiên và mấy cái ghế dài xếp thành một cái cổng kỳ lạ.
Vài lá cờ tam giác màu vàng được buộc vào chân ghế bị lật ngược, giữa cổng dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết chữ gì tôi chẳng đọc được.
Tôi ôm Trường Thọ ngồi trong phòng kho.
Hai hôm nay mẹ tôi luôn mơ mơ màng màng, Trường Thọ phải để tôi chăm.
Tôi khẽ hỏi:
“Em từng nói chuyện với Đang Đang chưa? Chính là chị gái giống với chị đó.”
Trường Thọ cười hớn hở:
“Không nói, nhưng chị ấy ôm em, thơm em, cho em ăn bánh mè đen, còn chơi chuông nữa!”
Trường Thọ đã hết sốt rồi.
Tiên sinh vẽ cho nó một bát nước bùa, uống xong trong đêm là khỏi.
Chỉ có điều, bố tôi và bà nội không cho nó ra khỏi phòng trong.
Tiên sinh cũng căn dặn không được để nó ra ngoài, còn dán đầy bùa vàng lên tường, dặn tôi trông chừng Trường Thọ.
Tôi thở dài, có chút ghen tị với Trường Thọ.
Tôi sợ phải thấy Đang Đang, nhưng tôi lại rất muốn được thấy em một lần.
Chỉ là tôi không thấy được.
Cả nhà không ai thấy được.
Chỉ có Trường Thọ nhìn thấy, còn có thể chơi với em.
Tiên sinh nói, Trường Thọ mệnh yếu, lại là trẻ con, mắt chưa nhiễm bụi trần, nên rất dễ thấy ma, cũng dễ bị ma nhập.
Đêm đó, chính là bị Đang Đang nhập xác.
Tôi không hiểu rõ “nhập xác” là gì, nhưng tôi nhớ lại giấc mơ kỳ lạ đêm đó.
Người chạy trên núi… chắc là Đang Đang, chỉ có em mới dám chạy lên núi ban đêm như thế.
Nhưng… tại sao tôi lại mơ thấy việc em làm?
Dù thế nào đi nữa, có thể xem như tôi lại được gặp Đang Đang một lần nữa.
Đang Đang đã quay về tìm tôi, em không quên tôi.
Tôi lại thở dài.
“Sau này em sẽ không được gặp em ấy nữa đâu.”
Tôi thì thầm với Trường Thọ.
“Tại sao không gặp được nữa?!”
Trường Thọ giật mình.
“Ông tiên sinh ấy…”
Tôi hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ông ta nói sẽ trấn hồn Đang Đang, để sau này em ấy biến mất vĩnh viễn.”
“Đánh chếc ông ta! Tại sao lại trấn hồn chị gái em?!”
Trường Thọ như mọi lần, bướng bỉnh hô lên.
“Ông ta nói… em ấy sẽ hại em.” Tôi lí nhí.
“Đánh chếc ông ta! Chị ấy thương em nhất mà!”
Trường Thọ nhảy dựng lên định chạy ra “đánh”, tôi vội ôm chặt lấy nó.
Trường Thọ nói đúng.
Tôi cũng tin rằng Đang Đang sẽ không hại nó.
Trường Thọ là điều mà Đang Đang mong đợi nhất.
Hồi đó, Đang Đang luôn ao ước có em trai.
Mỗi lần mẹ có thai, em lại cười vui vẻ bảo chắc chắn là em trai.
Khi ấy, em rất đáng yêu, hay cười, thông minh, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta vui.
Bà nội dù không ưa em mấy, cũng chưa từng đánh em.
Lúc đó bố tôi còn chưa uống rượu, không đánh mẹ, cũng không đánh Đang Đang.
Nhưng cứ mỗi lần mẹ có thai, thai nhi lại tự nhiên bị hỏng.
Rồi một ngày nọ, trong nhà lại đến một ông mặc áo bào màu vàng, râu dài, móng tay dài, mắt lim dim đọc vài tờ bùa vàng.
Xem xong, ông chỉ vào Đang Đang:
“Đây là tang môn tinh. Muốn giải, chỉ có cách gả nó đi trước 14 tuổi.””
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-chiec-chuong-nho/4.html.]
Tôi với Đang Đang khi đó mới năm tuổi, chẳng hiểu gì cả.
Đang Đang còn vui vẻ chạy đi hỏi bố tôi:
“Tang môn tinh là gì hả bố?”
Đêm đó, em ăn trận đòn đầu tiên trong đời.
Bà nội dùng gậy củi đánh không thương tiếc.
Đang Đang chạy, chạy được vài bước lại bị kéo về, đánh còn dữ hơn.
Tôi và mẹ bị nhốt trong phòng, mẹ khóc đập cửa.
Cửa bật mở, bố tôi nồng nặc mùi rượu, đứng chắn trước cửa.
“Ra ngoài là đánh chếc!”
Tôi ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng Đang Đang từ khóc lớn hóa thành khàn đặc, đến cuối cùng chỉ còn hơi thở, bà nội vẫn không ngừng tay.
Cho đến khi gậy gãy, bà mới rít lên một câu:
“Sao mày không chếc quách đi!”
Từ hôm đó, Đang Đang không cười nữa.
Cũng không nghịch ngợm nữa.
Em trở nên ngoan ngoãn, im lặng, tranh làm hết việc nhà.
Nhưng vẫn bị đánh mỗi ngày.
Lúc thì bà nội, lúc thì là bố tôi đang say.
Ngay cả mẹ, có lúc can ngăn, có lúc ôm em khóc,
cũng có lúc chính tay đánh em, rồi lại ôm em vào lòng vừa khóc vừa xin lỗi.
Dù có đánh thế nào, Đang Đang không khóc nữa.
Cũng không nói chuyện với ai, kể cả tôi - chị của em.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tôi nghĩ, chắc em trách tôi không bảo vệ em.
Đêm hôm ấy, em lại bị đánh, chạy lên núi.
Tôi đi tìm.
Tôi đã tìm thấy em.
Em cuối cùng cũng chịu nói chuyện, còn rủ tôi cùng ở dưới cái hốc đất đó.
Tôi không chịu, kéo em xuống núi.
Sáng hôm sau, em chếc đuối.
Một năm sau, Trường Thọ ra đời.
Đúng vậy, ngày Đang Đang chếc trùng với sinh nhật Trường Thọ.
Chỉ khác, em chếc ngày rằm tháng Bảy, Trường Thọ sinh ngày rằm tháng Bảy nhuận.
Đều là Trung Nguyên.
Đều là ngày của người chếc.8.
Ông thầy mặc áo bào vàng đi vòng quanh cổng gỗ dựng bằng bàn ghế, vừa đi vừa gằn giọng hát một khúc ca tôi nghe không hiểu.
Ngày mai là lễ Trung Nguyên, cũng là sinh nhật của Trường Thọ, và là ngày Đang Đang chếc đuối năm năm trước.
Ông thầy nói:
Tối nay Đang Đang sẽ quay về, để hại chếc Trường Thọ.
Ông ta còn nói, “Giá mà tìm được mộ, thì chỉ cần kết âm hôn, là hóa giải được, không cần trấn cho hồn phi phách tán, làm vậy là tổn âm đức.”
Đêm đã khuya.
Ông thầy tung một nắm giấy tiền xuống lò lửa lớn, ngọn lửa bốc cao, hắt sáng lên gương mặt ông ta, giống như mặt quỷ.
Tôi nằm úp bên cửa sổ phòng kho, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khung cửa nhỏ.
Tôi cũng tin Đang Đang sẽ trở về.
Chắc chắn sẽ về.
Nhưng không phải để hại Trường Thọ, mà là để… chúc mừng sinh nhật Trường Thọ.
Đang Đang yêu em trai đến thế, sao có thể hại em được?
Chắc là không… đúng không?
Leng keng——
Tiếng chuông đồng bất chợt vang lên, khiến tôi toàn thân run bắn.
Có tiếng bước chân sau lưng.
Là Trường Thọ.
Nó vừa mới nằm ngủ ngon lành trên giường, vậy mà vừa nghe tiếng chuông, đã bật dậy.
“Chị đến rồi!”
Nó ngái ngủ lẩm bẩm.