Hai Bác Đồng Ý Làm Cha Mẹ Con Không? - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-09 02:18:30
Lượt xem: 974

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ đâu có yêu tôi thì tôi khóc để làm gì?

Nước mắt chỉ khiến tôi trông yếu đuối hơn thôi.

“Bao năm ở bên ngoài đúng là bị nuông chiều hư hỏng rồi.”

“Tính cách thế này mà không sửa, sau này chỉ có thiệt thân thôi.”

Người đàn ông kia người được gọi là cha ruột tôi đứng bên cạnh, giả vờ tử tế nói.

Sau đó còn lắc đầu thở dài, như thể tôi vừa làm chuyện gì tày trời.

Rõ ràng là họ gọi tôi về, cho tôi hy vọng… rồi lại xô tôi xuống tận đáy vực.

Tôi từng nghĩ mình sắp có được bố mẹ thật sự yêu thương mình.

Tôi sẽ là bảo bối trong vòng tay họ.

Nhưng không… tất cả giống hệt như cũ.

Bố mẹ nuôi không yêu tôi.

Bố mẹ ruột cũng chỉ yêu cô con gái nuôi kia.

Chẳng lẽ tôi không xứng có bố mẹ yêu mình sao?

Mẹ ruột bước đến gần, cúi người xuống một chút, dịu giọng:

“Phàm Phàm, hôm nay là lỗi của mẹ, mẹ không trách con.”

“Lẽ ra bố mẹ phải đi đón con.”

“Nhưng chuyện này… không liên quan đến Dao Dao.”

“Hai đứa đều là nạn nhân trong vụ tráo con năm xưa, con đừng trút giận lên con bé.”

Tôi cười lạnh:

“Vậy thì tôi nên trách ai?”

“Trách chính các người à?”

“Mười mấy năm làm mất con, giờ mới lò mò đi tìm về?”

Bà ta mím môi, nuốt lại lời định nói.

Tốt thôi.

Tôi vốn chẳng có ý định nhận họ là bố mẹ.

Họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Bà ấy khẽ thở dài, đưa tay định chạm vào mặt tôi tôi nghiêng đầu tránh đi.

“Thôi nào…”

“Sau này mẹ sẽ bù đắp cho con.”

“Mai mẹ dẫn con đi đổi họ nhé.”

Tôi liếc nhìn Sở Dao vẫn lặng lẽ đứng sau lưng họ, không nói một lời.

“Vậy còn cô ta thì sao?”

“Không trả về à?”

“ Các người muốn giữ luôn cả hai?”

Mẹ ruột tôi khẽ cau mày, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Rõ ràng bà ta chán ghét sự cứng đầu của tôi.

“Phàm Phàm, con đừng cứ nhằm vào Dao Dao mãi như vậy.”

“Mẹ đã nói rồi, con bé là vô tội.”

“Mẹ đã nuôi con bé bao nhiêu năm, sao nỡ để nó quay về cái gia đình đó?”

“Sống ở đó… sẽ hủy hoại nó.”

Tôi cúi đầu nhìn tấm thảm mềm dưới chân một thứ xa hoa mà suốt mười mấy năm tôi chưa từng thấy qua.

“Vậy còn tôi thì sao?”

“Mười mấy năm sống trong tủi hờn, giờ về đây vẫn phải nhẫn nhịn.”

“Loại bố mẹ như các người… có mà đáng để mong đợi“

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-bac-dong-y-lam-cha-me-con-khong/chuong-3.html.]

Cha ruột tôi dụi tắt điếu thuốc, giọng lạnh tanh, mang theo mùi uy hiếp:

“Chẳng ai bắt con phải chịu ấm ức cả.”

“Chẳng qua là tự con nghĩ quá nhiều thôi”

“Nếu đã không muốn nhận lại bố mẹ… Thì đừng nhận nữa.”

Tôi nhìn sang chiếc bình hoa bên cạnh.

Trên đó là những hoa văn tinh xảo, từng đường nét tỉ mỉ, hoàn mỹ.

Chưa từng bị tàn thuốc làm cháy, chưa từng bị roi quất rách.

Chỉ cần đứng yên ở đó… cũng có người nâng niu như báu vật.

Tôi tiếp tục im lặng

.

Im rất lâu.

Lâu đến mức họ tưởng tôi sắp mềm lòng.

Mẹ ruột còn đặt tay lên vai tôi, chuẩn bị bước vào màn “giáo dục lại từ đầu”.

Tôi lập tức hất tay bà ta ra, sải bước đến bên bác gái người vừa nghe điện thoại xong rồi quay lại.

Tôi ngẩng đầu, ngoan ngoãn và lễ phép nói:

“Cháu xin lỗi nếu làm bác bất ngờ… nhưng mong bác hiểu cho lòng thành khẩn thiết của cháu.”

“Cháu muốn tự tiến cử làm con gái của hai bác không biết hai bác có đồng ý không ạ?”

Bác gái đứng sững tại chỗ, như chưa kịp hiểu tôi đang nói gì.

Tôi lập tức nở nụ cười ngọt ngào nhất, nhưng trong lòng thì đang đập trống trận liên hồi.

Rồi tôi lặp lại nguyên văn câu nói ban nãy, hai mắt sáng rực, nhìn bác gái đầy hy vọng:

Làm ơn, nhận con đi mà!

Bác có thể thấy con bé này hơi điên một chút, nhưng là vì nó đang cố bảo vệ chính mình.

Sau này có nó bên cạnh, bác có thể tung hoành thiên hạ, không ai dám bắt nạt!

Về nhà thì ấm êm, ra đường thì mạnh mẽ.

Mà nó học giỏi nữa!

Thi thoảng bác còn có thể khoe con lấy le với hàng xóm.

Một cô con gái đa năng, xài khỏe, không tốn công,... bác gái, xứng đáng sở hữu còn gái như vậy!

Tôi nhìn bác gái như đang nhìn “tờ vé trúng số độc đắc”, trong lòng thấp thỏm:

Nhanh lên… hãy nói bác muốn con!

Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bác gái đột ngột dang tay ôm chầm lấy tôi:

“Con ngoan, con gái ngoan của mẹ.”

“Là bảo bối tim gan của mẹ đây rồi!”

Tôi được ôm vào lòng, cảm giác nhẹ nhõm như được trút hết gánh nặng.

Giọng ngọt như đường:

“Mẹ ơi ~”

Tôi vẫy tay ra hiệu:

“Bố ơi, mau lại đây ôm con đi~ Cả nhà mình đoàn tụ rồi!”

Bác trai à không, giờ phải gọi là bố mới giống như bị “treo hệ thống”, trên đầu gần như xuất hiện dấu chấm hỏi khổng lồ.

Mẹ mới thì lập tức trừng mắt, không hài lòng:

“Lão Hà! Con gái đang gọi anh đấy! Đứng đó làm gì thế?”

Bố mới cuối cùng cũng “khởi động” lại được, chậm chạp tiến tới ôm lấy hai mẹ con tôi.

Tôi dụi đầu vào n.g.ự.c mẹ, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Đây chính là “cảm giác gia đình”.

Tôi thật sự quá giỏi…

Tự tay lập được một cái nhà cho mình.

Loading...