Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-06-16 23:12:03
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đại tỷ, không xong rồi!"
Một thuộc hạ hớt hải chạy vào, nhìn dáng vẻ như gặp ma của hắn mà Dương Lệ nhíu mày khó chịu nói: "Bình tĩnh xem nào, trời có sập đâu mà cuống lên thế, đúng là mất hết hình tượng!"
Bạch ném chai nước qua, tên thuộc hạ cầm lấy tu ừng ực hết nửa chai mới chịu dừng lại, hắn thở gấp nói: "Bên ngoài...bên ngoài kia tới một gã tự xưng là Thiên Vân hội chủ Lam Vân, muốn gặp đại tỷ"
Hả!?
Dương Lệ giật mình, cô đứng dậy đi tới gần tên thuộc hạ mà nói: "Ngươi nói hắn xưng vậy sao?"
"Dạ vâng, bọn em ban đầu còn nghĩ hắn trêu đùa lên muốn đánh đuổi hắn đi, ai ngờ gã đó mạnh như vậy, hai ba chiêu đã hạ gục năm người. Em thấy vậy vội chạy vào đây báo chị ạ" Người thuộc hạ nói.
Bạch mở camera giám sát ra xem, quả thật bên ngoài cổng là Lam Vân, ngoài ra không còn ai khác cả.
"Hắn đến một mình!" Bạch nói.
Dương Lệ gật đầu bảo Hắc ra đón hắn ta, dù sao Lam Vân tới cũng không thể để A Tà ra đó được, phải có một người gần ngang bằng địa vị ra đón tiếp mới phải đạo.
Dù hai nhà bọn họ đánh nhau nhưng đã sớm đặt ra quy củ không ra tay trong khuôn viên trụ sở chính nếu đối phương tới một mình và không có mục đích gây chiến. Vậy lên cô đã hạ lệnh cho cảnh vệ rút lui, mở cổng cho Lam Vân vào.
"Hắc, cậu ra mang hắn vào đây, nhớ đừng gây gổ đấy"
"Biết rồi"
Hắc đi ra ngoài cổng, khi thấy Lam Vân liền hừ lạnh nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Lam Vân mỉm cười nói: "Hắc à, đã lâu rồi không gặp mà ngươi vẫn chưa bỏ được cái vẻ mặt cá c.h.ế.t đó sao, thật là, Dương Lệ sao lại để ngươi đến mức này"
"Ngươi muốn đánh nhau à!" Hắc kéo tay áo trừng mắt quát.
Nhưng lúc này Bạch từ phía sau đã kéo hắn lại, liếc nhìn Lam Vân nhàn nhạt nói: "Vào đi, Dương Lệ đang đợi ngươi đó"
"Vẫn là Bạch công tử hiểu chuyện" Lam Vân cười cười rồi đi vào.
Hắn đã sớm không liếc nhìn Hắc nữa rồi, với trình độ của Hắc thì Lam Vân vốn không để vào mắt, khi nãy chỉ trêu đùa một chút để giải khuây mà thôi.
Còn với Bạch thì khác, đây là đối thủ của hắn, Lam Vân không thể coi thường Bạch dù bề ngoài vẫn nói chuyện cợt nhả trêu chọc được. Hai người vốn ngang hàng nhau về sức mạnh, một khi đánh nhau rất dễ ngọc nát đá vỡ ngay.
Dưới sự dẫn đường của Bạch thì Lam Vân tới được phòng khách của nhà Dương Lệ, ở đây chỉ có mình cô đang ngồi đợi, còn đám người A Tà hay thấp hơn đều đã lui ra ngoài hết rồi.
"Dương cô nương, đã lâu không gặp" Lam Vân khẽ nói ngồi xuống đối diện Dương Lệ.
Cô mỉm cười gật đầu chào lại hắn, nếu người ngoài nhìn vào mà không rõ quan hệ đối địch của họ còn tưởng hai người là bạn bè lâu năm gặp lại, quả thực từ bên ngoài cả hai đều không có chút địch ý nào cho đối phương.
"Không biết ngọn gió độc nào đưa Thiên Vân hội chủ đến chỗ ta vậy, chả lẽ Thiên Vân hội muốn quy hàng?" Dương Lệ rút một ly rượu vang đưa cho Lam Vân.
Hắn nhận lấy nhấp một ngụm, chẹp miệng nói: "Dương cô nương có trí tưởng tượng thật phong phú, hôm nay ta tới là muốn bàn một vụ hợp tác mới với Huyết Phủ hội"
"Hợp tác?" Dương Lệ hơi bất ngờ, cô không ngờ Lam Vân lại muốn hợp tác.
Tên này vẫn chưa học được khôn sau vụ Sở gia sao, lần đó bị cô hại thảm như vậy mà vẫn muốn tới đây hợp tác. Chả lẽ bị ngốc rồi?
Nhưng nói gì thì nói thì Dương Lệ không tin Lam Vân ngốc, đối thủ này không đơn giản như vẻ bề ngoài mà ẩn nhẫn tâm cơ rất sau, có thể làm chỉ huy thế lực ở nhân gian của Thiên Đình thì nhất định hơn hẳn người khác.
"Hợp tác gì đây?" Dương Lệ khẻ hỏi.
Bạch và Hắc ngồi bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, bọn họ với Lam Vân đều là đối thủ của nhau lên cả hai người luôn đề phòng hắn, chỉ cần Lam Vân ra điều kiện bất lợi cho Huyết Phủ hội là hai người sẽ đuổi khách ngay lập tức.
"Có lẽ cô cũng nhận được thiệp mời của Đoàn gia rồi nhỉ, cũng biết Đoàn gia chỉ là một trong hơn một trăm thế lực thuộc tập đoàn Thiên Vũ đúng không?" Lam Vân lắc lắc ly rượu, nhìn Dương Lệ hỏi.
Dương Lệ gật đầu, điều này cô đã biết rõ và cũng là điều cô băn khoăn suy nghĩ nhất hiện tại vì một khi đối đầu với Đoàn gia sẽ đối đầu với nhiều thế lực khác trong tập đoàn Thiên Vũ.
Huyết Phủ hội không gánh nổi!
Bọn họ mới chỉ có hơn một vạn người, so với Đoàn gia xếp thứ tám mươi chín còn ít hơn mấy ngàn người, nếu phải đối mặt với những thế lực xếp bên trên với quân số chục vạn thì nhất định thất bại.
Như đoán được suy nghĩ của cô lên Lam Vân khẽ cười nói: "Tập đoàn Thiên Vũ thuộc về Thiên Đình, đây là trụ sở chính điều hành toàn bộ các hoạt động của Thiên Đình tại nhân gian. Nhưng trong hơn một trăm thế lực, chỉ có ba mươi thế lực hàng đầu là do người của Thiên Đình lập ra, còn bên dưới đều là thế lực của nhân gian"
Nói xong không để Dương Lệ lên tiếng, Lam Vân tiếp tục nói: "Thiên Vân hội dù do ta sáng lập nhưng hiện tại xếp thứ chín mươi sáu trong tập đoàn Thiên Vũ. Vậy lên ta muốn hợp tác với Huyết Phủ hội tiêu diệt các thế lực nhân gian, nâng cao xếp hạng của Thiên Vân hội lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-33.html.]
A, còn có cái trường hợp này?
Không chỉ Dương Lệ mà cả Hắc, Bạch đều bất ngờ, Lam Vân muốn hợp tác với họ tiêu diệt những thế lực nhân gian xếp bên trên, điều này khác gì đang giúp Huyết Phủ hội lớn mạnh mà giảm sức mạnh của tập đoàn Thiên Vũ.
"Hahaha các ngươi đang nghĩ việc này sẽ khiến tập đoàn Thiên Vũ giảm sức mạnh sao, không hề, những thế lực nhân gian kia chỉ chiếm mười phần trăm sức mạnh mà thôi, coi như tiêu diệt toàn bộ thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sức mạnh của tập đoàn Thiên Vũ cả" Lam Vân cười cười nói.
Dương Lệ lúc này mới ra hiệu cho hắn dừng, cô khẽ ho một tiếng, cất giọng: "Lam Vân, bọn ta được lợi ích gì?"
Bạch và Hắc liếc nhìn Lam Vân, đây là vấn đề quan trọng nhất khi hợp tác giữa hai bên, nếu Huyết Phủ hội đạt được đầy đủ lợi ích thì có hợp tác với Thiên Vân hội cũng không phải chuyện gì khó.
Nhưng không đủ? Haha xin lỗi tình yêu đi, Huyết Phủ hội sẽ không bỏ một binh một tốt nào ra cả!
"Chia bảy ba, các ngươi cầm bảy ta lấy ba, hơn nữa địa bàn phân chia cũng như vậy, các ngươi bảy phần ta ba phần" Lam Vân nói xong liền ném lên bàn một tấm sơ đồ
Đây là sơ đồ về các tài sản và địa bàn của Đoàn gia đang sở hữu, bên trên được vẽ hai màu đỏ và xanh đại diện cho Huyết Phủ hội với màu đỏ và Thiên Vân hội màu xanh.
Nhìn sơ đồ có thể thấy rõ màu đỏ chiếm đến bảy phần sơ đồ, trong khi đó màu xanh chỉ có ba phần nhỏ ở một góc mà thôi.
"Thế nào? Hợp tác nhé" Lam Vân cười cười nói.
Dương Lệ nhìn Bạch và Hắc, hai người cũng gật đầu bởi vì bọn họ không hề chịu thiệt.
"Được, bọn ta đồng ý, nhưng mỗi lần hành động hai bên đều phải ra quân bằng nhau, nếu chênh lệch cũng không được quá một ngàn người" Dương Lệ nói.
Đây là điều kiện của cô nhằm đảm bảo Huyết Phủ hội không chịu thiệt, vì nếu hành động mà Huyết Phủ ra ba ngàn quân trong khi Thiên Vân hội một trăm quân thì có đạt được nhiều lợi ích cũng không bù được tổn thất.
"Được!" Lam Vân gật đầu không cần nghĩ.
Cái gì khó chứ vấn đề xuất quân hang với Huyết Phủ hội hắn không lo, dù việc đưa người từ Thiên Đình xuống có chút khó khăn nhưng chả lẽ hắn không tìm được mấy ngàn người ở nhân gian để bù vào chắc.
Cả hai bên nhanh chóng thống nhất hợp tác, mục tiêu đầu tiên là Đoàn gia, thời gian hành động sẽ vào ngày diễn ra buổi đấu giá từ thiện trùng với buổi biểu diễn của ngôi sao hạng S Ari Tonoka
"Bạch, cậu tiễn Lam Vân hộ tôi" Dương Lệ khẽ nói.
Bạch gật đầu làm tư thế mời, Lam Vân trước khi đi có để lại một chiếc điện thoại để liên lạc, sau đó hắn theo Bạch ra ngoài mà rời đi.
"Dương Lệ, cậu thấy ổn không?" Hắc hỏi.
Cô trầm tư không biết trả lời sao, cô cảm thấy việc này không đơn giản nhưng trực giác lại mách bảo hãy tin Lam Vân, điều này khiến Dương Lệ suy nghĩ liệu quyết định của mình là đúng hay sai.
Bạch quay lại cũng như vậy, hắn cũng không tin Lam Vân nhưng đứng trước lợi ích thì vẫn chọn đánh cược, sau khi Lam Vân rời đi thì hắn liền hoài nghi bản thân lựa chọn liệu có đúng hay không.
Trong ba người mỗi Hắc là không có suy nghĩ gì, à có, hắn đang nghĩ xem trưa nay lên ăn gì, hôm nay trời mát mẻ có lên bảo A Tà đi mua ít thịt chó về thay đổi khẩu vị hay không?
"Thôi không nghĩ nữa, tớ ra ngoài mua thức ăn, hai người muốn ăn gì?" Dương Lệ đứng dậy gọi A Tà tới bảo chuẩn bị xe.
"Thịt chó!" Hắc lập tức nói.
"Ăn gì cũng được" Bạch nhàn nhạt nói.
Lập tức một cái gối bay về phải Bạch, Dương Lệ trừng mắt hừ nhẹ nói: "Ăn gì cũng được, lại mà ăn người ta đây nè!"
"À được được " Bạch đứng dậy cười cười tiến lại gần Dương Lệ.
Cô lập tức hoảng sợ vội lùi lại, nhìn quanh với ánh mắt cầu cứu hai người A Tà và Hắc.
"Mau tránh ra, đừng có qua đây!"
"Haha không phải cậu bảo lại mà ăn người ta à, sao nào, sợ rồi à?"
"Không... không có sợ, nhưng người ta phải đi mua đồ á, cậu mà qua đây tôi sẽ đánh cậu!"
"Sau đó thì sao? Cậu nghĩ Bạch này sợ uy h.i.ế.p lắm á"
Sau đó?
Làm gì còn sau đó nữa!
Bạch nằm một chỗ ra đất, hai m.ô.n.g chổng lên cao, hắn ôm hạ thân của mình mà vẻ mặt đau đớn buồn khổ, cảm xúc trên mặt biến hoá không ngừng đến mức rơi cả nước mắt.
"Khốn khiếp, sao có thể tàn ác mà mạnh tay như vậy chứ!"