Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:27:07
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chị dám đe doạ tôi?" Đoàn Ngọc Vân đập bàn hét lên, cô ả tức giận trừng mắt lại với Dương Lệ.
"Cút!" Dương Lệ chỉ lạnh lùng đáp một câu rồi đứng dậy nhìn xuống Đoàn Ngọc Vân, ánh mắt đầy uy nghiêm và đáng sợ lập tức doạ cho Đoàn Ngọc Vân lùi bước không dám đối mặt.
Đoàn Ngọc Vân cảm nhận được bản thân nếu không đi thì sẽ phải chịu thiệt ở đây, Dương Lệ có thể trở thành người đứng đầu của cả một thế lực hoàn toàn có khả năng g.i.ế.c nàng mà không phải lo lắng gì cả.
Cha nàng có phát cuồng cũng không dám tùy tiện nổ ra xung đột với Huyết Phủ hội, đến khi đó có thắng thì Đoàn gia cũng chả còn mấy ai sống sót cả.
"Hừ cứ chờ đấy!"
Đoàn Ngọc Vân nói xong thì bực tức đi ra khỏi lớp, cô ả vẫn không dám xé rách da mặt với Dương Lệ, hơn nữa bản thân đang đứng ở địa bàn của người ta, một khi đánh nhau thì chả ai cứu được cô ta cả.
Đuổi được Đoàn Ngọc Vân đi rồi Dương Lệ tiếp tục học, chỉ là cô nhận ra ánh mắt của bạn học xung quanh có hơi khác lạ, ai lấy cũng nhìn cô như nhìn quái vật với đủ loại cảm xúc khác nhau hiện trên khuôn mặt.
Có kinh ngạc, ngỡ ngàng, buồn bã, vui sướng...đủ các loại vô cùng đặc sắc, ngay cả Ân Minh cũng tỏ ra sững sờ há mồm nhìn Dương Lệ.
"Các cậu nhìn vậy có ý gì hả?" Dương Lệ khó hiểu thắc mắc.
Tự nhiên bị mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm khiến cô thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng ngay giây sau đã thấy Ân Minh lao tới quỳ dưới chân cô mà khóc lóc.
"Oa lớp trưởng của tôi ơi, cậu ngầu quá đi mất, con mẹ nó nhìn vẻ mặt con ả Ngọc Vân kia xem không khác gì ăn một ngàn con ruồi á, vô cùng hả giận!"
Ân Minh nói xong thì ôm chân Dương Lệ lắc qua lắc lại, nước mắt nước mũi chảy tùm lum không ngừng kể khổ thuận tiện tâng bốc Dương Lệ lên tận trời xanh, tất cả những từ gì dùng để khen đều được hắn sử dụng.
Dương Lệ nghe đến đỏ mặt mà quát dừng, cô thật sự không nghe nổi nữa mà đạp Ân Minh ra chỗ khác rồi tiếp tục học.
Buổi học hôm đó diễn ra trong êm đẹp, dù ban đầu hơi có chút phiền phức nhưng Dương Lệ chỉ coi như nhạc đệm mà không để tâm.
Sau khi học xong thì cô đi tìm Bạch, hắn đã ở ngoài cổng trường đợi sẵn, khi thấy Dương Lệ ra thì hắn tiến đến ghé sát tai cô nói: "Người của Đoàn gia đang ở bên ngoài, tôi đã gọi cho A Tà dẫn người đến đây rồi"
Dương Lệ nhíu mày rồi lắc đầu khẽ nói: "Bảo A Tà trở về đi, chúng ta vẫn chưa đến mức khai chiến với Đoàn gia, đám người đó không dám làm gì tôi đâu!"
Dù nói vậy nhưng Bạch vẫn không gọi điện cho A Tà mà đi cùng Dương Lệ ra ngoài, hắn biết đám người ngoài kia không dám ra tay nhưng để đảm bảo an toàn vẫn lên gọi thêm người đến.
Liên quan đến vấn đề an toàn của Dương Lệ không thể đùa được!
"Haha đây có phải Dương tiểu thư không, hôm nay mới được gặp quả là khí chất hơn người!"
Vừa ra bên ngoài Dương Lệ đã nghe được tiếng cười bên tai, liếc mắt sang thì thấy một nam thanh niên đang dựa người vào gốc cây gần đó, vẻ mặt tươi cười hơi gật đầu chào hỏi với cô.
Dương Lệ theo lễ phép cũng gật đầu lại, nói: "Đoàn Ngọc Vân bảo ngươi đứng ở đây phải không?"
"Đúng vậy, con nhỏ đó dù quậy phá nhưng nó là tiểu công chúa của Đoàn gia, ta không thể không nghe theo mà đứng ở đây đợi Dương tiểu thư đi ra" Nam thanh niên nói.
Sau đó hắn tiếp tục lên tiếng: "Dương tiểu thư đừng cố chấp giữ Bạch thiếu nữa, cậu ấy và tiểu công chúa nhà tôi không phải nhìn rất hợp đôi hay sao, hơn nữa nếu hai bên kết thân thì Thương Minh thành này sẽ thuộc về hai nhà chúng ta rồi còn gì"
Nói hay lắm!
Dương Lệ thầm nhổ vào, Bạch là của cô, Thương Minh thành sau này cũng sẽ là của cô, vì một con nhỏ Đoàn Ngọc Vân và chút lợi ích không rõ ràng từ Đoàn gia mà bảo cô đánh đổi sao, nằm mơ.
"Thứ lỗi điều này không hợp tai ta, ngươi có thể đi được rồi!" Dương Lệ nói, giọng điệu đầy bá đạo như ra lệnh khiến nam thanh niên kia sững người.
"Dương tiểu thư không hiểu lời ta nói sao?" Nam thanh niên trầm giọng nói, sắc mặt đã không còn vẻ tươi cười nữa.
Hắn búng tay, ngay lập tức từ bốn phía xung quanh đi ra mấy chục người, tất cả đều mặc áo trắng có huy hiệu của Đoàn gia, nhìn qua cũng phải hơn ba mươi người.
Dương Lệ và Bạch bị vây lại, lúc này nam thanh niên mới tươi cười nói: "Dương tiểu thư, chúng tôi không muốn làm bị thương cô, chỉ cần tiểu thư nghe theo thì Đoàn gia và Huyết Phủ hội sau này sẽ là đồng minh thân thiết, cùng thống trị Thương Minh thành."
"Chỉ là một thuộc hạ mà dám nói vậy với chủ nhân Huyết Phủ hội, chả lẽ ngươi là gia chủ Đoàn gia chắc!" Bạch một bên cười khinh nói.
Hắn đã sớm nhận được liên lạc của A Tà rằng bọn họ đã tới gần, vậy lên Bạch không chút lo lắng mà đi khiêu khích người Đoàn gia, dù sao mấy tên này muốn gây khó dễ cho Dương Lệ thì hắn cũng không cần phải cho sắc mặt tốt làm gì.
"Ngươi chỉ là chó của Đoàn gia, đứng trước mặt ngươi là chủ nhân Huyết Phủ hội, địa vị ngang bằng với Đoàn gia chủ. Nói chuyện không biết lễ phép, ta thấy ngươi so với Đoàn gia chủ còn muốn lớn hơn á" Bạch cười lạnh nói, trực tiếp cho tên kia một cái mũ đen vào đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-31.html.]
Nam thanh niên nghe mà sững người rồi kinh hãi, hắn muốn chửi ầm lên nhưng nghĩ tới mấy lời của Bạch mà không dám, dù sao ở đây có một người ngang bằng với chủ nhân của hắn á.
"Bạch thiếu quá lời, các ngươi còn không lui ra mau!"
Nam thanh niên quát đám thuộc hạ, hắn cũng âm thầm lau mồ hôi vì nãy mình chưa ra lệnh tấn công, chứ nếu không may làm bị thương Dương Lệ sợ Đoàn gia sẽ g.i.ế.c hắn để tạ tội với Huyết Phủ hội mất.
"Còn không cút!" Bạch lạnh giọng nói.
Vừa dứt câu thì từ phía xa một đoàn xe lao nhanh tới, nam thanh niên liếc nhìn qua thì giật mình khi thấy huy hiệu của Huyết Phủ hội, biết quân của đối phương đã tới lên không còn cách nào đánh phải rút đi.
Trước khi đi hắn lấy một tấm thiệp đưa cho Dương Lệ nói: "Dương tiểu thư, mấy hôm nữa Đoàn gia tổ chức một buổi đấu giá thường niên, đây là thiệp mời của gia chủ mời tiểu thư tới tham dự ạ"
Cô cầm lấy thiệp mở ra xem, bên trong ghi thời gian và địa điểm tổ chức buổi đấu giá, cũng có một dòng lời nhắn đến cô.
"Chúng tôi mong muốn gặp mặt chủ nhân Huyết Phủ hội, xin hãy tới" Dương Lệ khẽ đọc, bên dưới thiệp mời còn kí tên Đoàn Vũ Hải bằng mực đỏ.
Bạch một bên trầm trọng nói: "Hồng Môn yến sao? Chắc chắn ba nhà kia cũng sẽ tới"
"Đâu chỉ ba nhà, đảm bảo Lam Vân cũng nhận được thiệp mời" Dương Lệ cất thiệp mời đi, cô rất mong chờ hai tuần sau được đến đó.
"Về nói với Đoàn gia chủ, ta nhất định sẽ tới!" Dương Lệ nói xong thì quay người lên xe.
Nam thanh niên nhìn theo mà thở phào nhẹ nhõm, hắn quả thực không muốn đối mặt với Dương Lệ một chút nào, khi nãy nói ra những lời kia cũng đều là Đoàn Ngọc Vân dạy hắn nói, chứ trình độ của hắn thực không dám nghĩ đến mấy việc đó.
"Đại ca chúng ta về phải ăn nói thế nào với tam tiểu thư giờ?" Một đàn em bên cạnh hỏi.
Bọn họ được tam tiểu thư ra lệnh làm việc, nhưng giờ việc đã hỏng còn tay trắng trở về, tên ngốc cũng biết nhất định phải giải thích nếu không toàn bộ bọn họ đều phải hứng chịu lửa giận của Đoàn Ngọc Vân.
Cô tiểu thư này được nuông chiều đã quen lên cái gì không vừa ý nhất định nổi cáu, chỉ khổ người làm thuộc hạ như họ mà thôi.
"Trở về tìm nhị thiếu gia vậy" Nam thanh niên thở dài nói.
Hắn không muốn chịu phạt của Đoàn Ngọc Vân thì chỉ có tìm Đoàn Thanh Văn giúp đỡ che chở, nhưng cái giá rất đắt lên mỗi lần nhờ đến vị nhị thiếu gia này đều khiến hắn đau đứt ruột gan.
...
"Hai người nói xem Đoàn gia định làm gì trong buổi đấu giá?" Dương Lệ hỏi Hắc, Bạch.
Hắc bóc vỏ tôm xong đặt vào bát Dương Lệ thì nói: "Chắc không có gì đâu, hôm đó ngoại trừ năm thế lực lớn thì còn có một số thế lực nhỏ hơn tham gia, người đông như vậy Đoàn gia nhất định không dám làm gì quá khích"
Bạch cũng gật đầu cho là đúng, hắn đã điều tra xong danh sách khách mời của buổi đấu giá này rồi, gần như toàn bộ thế lực nổi danh có quân số hơn hai ngàn người đều được mời tham gia.
Tổng cộng ba trăm hai mươi sáu khách, một con số không nhỏ.
Hơn nữa còn có hai mươi ba khách mời bên ngoài, bao gồm các thế lực lớn từ các thành phố khác có làm ăn với Đoàn gia, nâng số khách tới dựa lên ba trăm bốn mươi sáu người.
"Cậu xem qua đi" Bạch đưa danh sách cho Dương Lệ xem.
Cô đọc lướt qua thì quả nhiên gặp cái tên Thiên Vân hội Lam Vân xếp thứ sáu chỉ dưới năm thế lực hàng đầu.
Mà Huyết Phủ hội thứ năm, Đoàn gia thứ tư, Văn gia thứ ba, Thanh gia thứ hai, Kim gia thứ nhất. Đây là thứ tự của năm thế lực lớn hiện tại.
Các khách bên ngoài tham gia tới hai mươi người tới từ hai mươi thế lực lớn nhỏ khác nhau, một trong số đó khiến Dương Lệ kinh ngạc là tập đoàn Thiên Vũ cũng có mặt.
"Cái đậu xanh rau củ quả, sao tập đoàn Thiên Vũ cũng tới!?" Dương Lệ khó hiểu hỏi.
Không phải tập đoàn này buôn bán thuốc hay sao, liên quan gì đến Đoàn gia bán vũ khí mà tới đây?
"Tập đoàn Thiên Vũ là tập hợp của một trăm hai mươi thế lực tạo thành, Đoàn gia cũng có trong đó, vậy lên đương nhiên người của tập đoàn Thiên Vũ cũng sẽ tới" Bạch giải thích.
Dương Lệ nghe mà choáng váng đầu óc, một trăm hai mươi thế lực liên hợp lại tạo dựng thế lực, cái này cũng quá khủng khiếp đi.
"Đoàn gia xếp thứ bao nhiêu trong tập đoàn Thiên Vũ vậy?" Dương Lệ tò mò hỏi, cô đoán cũng phải vào top mười, nếu không cũng ở trong hai mươi thế lực hàng đầu.
"Tám mươi chín, theo điều tra thì Đoàn gia mới thoát khỏi thế lực yếu trong hai năm qua" Bạch đáp.