Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:47:37
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không thể!" Bạch nói xong liền quay người đi vào, thuận tiện đóng cửa lại.
Hắn không có rảnh rỗi để làm bạn trai của một đứa nhóc, dù Ngọc Vân nhìn rất xinh, giọng nói ngọt ngào khiến người ta động tâm, nhưng Bạch chưa có cầm thú đến mức đánh chủ ý lên một nữ sinh kém mình mấy chục tuổi như vậy.
Hơn nữa tính tuổi thật phải là kém mấy trăm ngàn tuổi!
Ngọc Vân sững người, sau đó cô bé lập tức run run người, hai mắt dần đỏ lên bao phủ một tầng hơi nước dần dần làm mờ đi tầm nhìn. Giây sau liền oà khóc nức nở.
Tiếng khóc to vang lên khiến bốn phía đều nghe thấy, ngay cả Hắc và Dương Lệ bên trong cũng vội chạy ra ngoài xem, khi hai người thấy một nữ sinh đang ôm mặt khóc trước cửa thì kinh ngạc.
Kinh ngạc hơn là Bạch đang đứng ở đó, nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thương của cô bé kia khiến cả hai lập tức nghĩ đến việc cô bị Bạch bắt nạt.
Dương Lệ dùng ánh mắt đầy ghê tởm nhìn Bạch, đi bắt nạt một nữ sinh yếu đuối, cô không ngờ hắn lại là người như vậy, đúng là đáng thất vọng.
Mà Hắc cũng thở dài, hắn cũng không thể ngờ bạn mình lại đi ăn h.i.ế.p một cô gái nhỏ bé đến mức khiến người ta phát khóc.
Bạch nhìn ánh mắt của hai người liền cảm thấy oan ức vô cùng, đây là Ngọc Vân tự khóc chứ hắn còn chưa làm chuyện gì có lỗi á.
Con mẹ nó ta làm cái gì á, đã làm gì đâu, đã kịp chạm vào đâu!
Nhưng ai bảo hắn đứng ở đây, lúc này Bạch có nói gì cũng sẽ thành thanh minh, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, thật sự quá oan uổng người tốt mà.
"Ta nói đây là hiểu lầm các ngươi có tin không?" Bạch nói.
Dương Lệ lắc đầu, nhưng vài giây sau lại gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu.
"Đậu xanh lá chuối, rốt cuộc là gật hay lắc!" Bạch chửi một câu, cô chứ lắc rồi gật khiến hắn chóng cả mặt á.
"Mỏi cổ lên lắc chút thôi, ta tin mà" Dương Lệ cười cười nói.
Bạch muốn chửi mắng vài câu, nhưng mà nghĩ kĩ lại thôi, lúc này giải quyết Ngọc Vân mới là vẫn đề quan trọng nhất.
Dương Lệ đi tới an ủi để Ngọc Vân không khóc nữa, sau khi hỏi chuyện thì cô lập tức đen mặt, con nhỏ này muốn cướp Bạch của nàng?
Dương Lệ phút chốc thấy nhìn Bạch đầy xấu hổ, cô lại trách nhầm hắn mà thương hại kẻ địch, khốn khiếp á, con nhỏ này lại có ý đồ cướp nam nhân của cô, đây là điều Dương Lệ không thể cho phép.
Cả Hắc và Bạch đều là nam nhân của cô, chỉ có cô cho họ đi với nữ nhân khác chứ nữ nhân khác đừng mơ chạm tới họ.
"Em mau chóng về nhà đi, bọn chị không có thời gian đùa với em đâu" Dương Lệ khẽ nói, cô gọi A Tà tới muốn cậu ta đưa Ngọc Vân về.
Ngọc Vân kéo tay Dương Lệ, hai mắt ngấn lệ nói: "Chị là Dương Lệ a, xin chị cho em làm bạn trai của anh Bạch Yên đi, em thích anh ấy lắm á"
"A Tà, đưa cô bé này đi!" Dương Lệ khẽ nói, đứng dậy đi tới bên Bạch.
"Không, em không muốn về, chị Dương em xin chị á, chị cho em làm bạn trai anh Bạch Yên đi mà, nhà em có rất nhiều tiền, em họ Đoàn á!" Ngọc Vân vội nói, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Dương Lệ.
Dương Lệ nhíu mày, họ Đoàn thì ở Thương Minh thành này rất nhiều, nhưng để người ta nghĩ đến đầu tiên khi nhắc đến thì chính là một trong tứ đại gia tộc Đoàn gia.
Đoàn gia xếp thứ hai trong tứ đại gia tộc, thực lực mạnh hơn Sở gia cả chục lần, quân số dưới trướng nhiều đến hơn vạn người, hơn nữa đều là quân tinh nhuệ vì Đoàn gia dùng việc kinh doanh vũ khí làm nguồn nuôi sống gia tộc.
Bốn phần mười số vũ khí đang lưu thông và sử dụng của thế giới ngầm vùng Thái Bình Dương là do Đoàn gia cung cấp và sản xuất. Đoàn Vũ Hải, gia chủ Đoàn gia chính là một trong những tay trùm buôn vũ khí hàng đầu thế giới.
Huyết Phủ hội cũng từng mua rất nhiều vũ khí Đoàn gia, nếu Ngọc Vân thật sự là người Đoàn gia thì sẽ phiền phức không nhỏ.
"Cha em tên Đoàn Vũ Hải, chỉ cần chị cho em làm bạn trai anh Bạch Yên thì"
"Không cần, A Tà, đưa người đi!"
Dương Lệ nói xong liền kéo tay Bạch, Hắc đi vào nhà, cô không để tâm đến Ngọc Vân nữa vì chuyện này không có gì để thoả hiệp được cả, cô sẽ không bao giờ lấy nam nhân của mình ra để đánh đổi những lợi ích khác.
Đồ của mình phải vĩnh viễn trong tay mình!
Ngọc Vân nhìn theo mà vừa tủi thân vừa tức đến giậm chân, hai mắt chứa đầy oán hận với Dương Lệ vì tất cả đều vì Dương Lệ mà cô với Bạch không đến được với nhau.
"Cứ chờ đó, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, anh Bạch Yên sẽ là của tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-30.html.]
...
Sáng sớm hôm sau Dương Lệ tiếp tục lên trường như bình thường, việc tối qua của Ngọc Vân đã bị cô ném vào thùng rác, nhiệm vụ quan trọng hiện tại là tập trung bổ sung kiến thức trở thành người đứng đầu của trường.
Sau một trận ở sân trường thì danh tiếng của Bạch đã lên cao ngất trời, chỉ trong thời gian ngắn đã thống nhất khối mười một lập ra Huyết Nhân hội ở đây, chiêu mộ gần trăm thành viên.
Ở cái trường này có rất nhiều băng hội lớn nhỏ khác nhau, việc xuất hiện của Huyết Nhân hội là chuyện rất bình thường cho đến khi có tin tức Hắc Thiên sẽ tham gia hội.
Hắc sau khi thua không những không giảm danh tiếng mà vẫn duy trì rất tốt, trong vài tuần tiếp theo không ngừng đánh hạ các băng hội của khối mười, đến khi số người đi theo được một trăm thì liền gia nhập Huyết Nhân hội.
Hai người mạnh nhất dưới khối mười hai về cùng một trận doanh khiến cả trường ai cũng kinh ngạc, Huyết Nhân hội phút chốc thần tốc phát triển đến con số ba trăm thành viên.
"Mọi chuyện đã theo ý của cậu rồi đó" Bạch trầm trọng nói.
Dương Lệ khẽ gật đầu, cô đang đau đầu giải toán lên tạm thời không có ý nghĩ để ý đến Bạch. Hắn thấy vậy thì cũng đứng dậy rời đi.
Đã một tháng qua đi, cuộc sống thường nhật của Dương Lệ gói gọn trong mấy chữ như đi học, về nhà nấu cơm, đi ngủ. Thật sự vô cùng nhàn hạ.
Cô không phải lo công việc trong hội vì đã có A Tà xử lý, việc tìm Lam Vân thì không vội vì cô biết thừa hắn sớm muộn cũng xuất hiện, tứ đại gia tộc thì tạm chưa động được lên gạt qua một bên.
Và mọi chuyện sẽ thật yên bình cùng dễ chịu nếu như không có sự xuất hiện của Ngọc Vân, cô ả này sau khi không đạt được Bạch đã bắt đầu trả thù, mục tiêu là nhắm thẳng vào Dương Lệ và Huyết Nhân hội trong trường.
"Dương Lệ, cô không cho tôi bên anh ấy, tôi sẽ khiến cô không được yên thân!"
Ngọc Vân với thân phận tam tiểu thư của Đoàn gia đã hạ lệnh thuộc hạ tấn công tất cả các thành viên của Huyết Nhân hội, phát động săn lùng và hành hung trên diện rộng nhắm vào những người có quan hệ với Dương Lệ.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hơn trăm thành viên của Huyết Nhân hội đã bị tấn công đến bị thương nhập viện, khoảng mấy chục người bị đe doạ khiến phải nghỉ học.
Đoàn gia quyền thế ngập trời dễ dàng kiểm soát ngôi trường, chỉ trong hai tuần tất cả bam giám hiệu đều thay thế bằng người Đoàn gia, Đoàn Ngọc Vân cũng dễ dàng trở thành học sinh của trường.
"Lệ Yên này, cậu có biết con ả Đoàn Ngọc Vân đáng ghét như nào không?"
Trên hành lang, Ân Minh vừa đi vừa càu nhàu về Đoàn Ngọc Vân, hết nói xấu đến chửi mắng, tuy nhiên cậu ta lại tận giọng nhỏ tiếng để tránh người khác nghe được.
"Cả trường bây giờ đâu cũng có người của Đoàn Ngọc Vân, chúng ta thật sự không có cách nào làm gì cô ta sao?" Ân Minh thở dài nhìn Dương Lệ đầy hy vọng.
Bây giờ trường học cơ bản đã trở thành chỗ của Đoàn gia, đâu đâu cũng thấy người dưới trướng Đoàn Ngọc Vân.
"Cậu không biết đó thôi, chúng toàn nhắm vào người của chúng ta, dù mấy anh khối trên đã ra luật không được đánh nhau trong lớp nhưng thật sự chả ăn thua, bọn người đó vẫn lao vào lớp tấn công" Ân Minh tức tối nói.
Trường bọn họ nổi tiếng với đánh nhau, nhưng đánh nhau cũng có công bằng và trong sạch chứ không phải như đám người Đoàn Ngọc Vân làm, sử dụng vũ khí và người đông để tấn công học sinh khác, thậm chí còn không có lý do.
"Haiz, hôm qua ba người bọn Trịnh Huy bị đánh ở nhà vệ sinh trường, sáng sớm nay anh Hùng Minh cùng bạn cũng bị bọn chúng ra tay đến chảy m.á.u đầy ở trong lớp"
Ân Minh vừa đi vừa kể những vụ tấn công của đám người Đoàn Ngọc Vân cho Dương Lệ, hắn dù kém thông minh cũng đoán ra thân phận của cô bạn cùng lớp không phải bình thường, rất có thể còn cao hơn Đoàn Ngọc Vân lên rất mong chờ.
"Lệ Yên, Hắc Thiên hôm nay không đi học sao?" Ân Minh khẽ hỏi.
Cả hai đã đến lớp rồi mà vẫn chưa thấy Hắc Thiên đâu khiến Ân Minh hơi ngạc nhiên, bình thường Hắc Thiên với Lệ Yên luôn đi cùng nhau nửa bước không rời, vậy mà hôm nay lại không thấy trong thời gian lâu như thế, đúng là kì lạ.
"Hắc Thiên nay ốm lên ở nhà rồi, cậu đi theo tớ đi" Lệ Yên khẽ nói, cô lấy sách vở ra tiếp tục học bài.
Chỉ hơn tháng nữa thôi là đến ngày khảo sát chất lượng học sinh, tuyển chọn thành viên cho đội tuyển dự thi thành phố của trường. Dương Lệ muốn tham gia thì thành tích lần này phải đứng nhất trường, vậy lên rất tập trung học mà tạm gác lại những việc khác.
Đoàn Ngọc Vân có thể xử lý sau, nhưng việc học thì không thể để sau được.
"Haha Dương Lệ, chị đang làm gì vậy?"
Ngay lúc này một cánh tay đập xuống bàn cô, che đi cuốn sách khiến Dương Lệ liếc nhìn lên, người tới không ai khác là Đoàn Ngọc Vân.
"Bỏ tay và đi ra ngoài cho tôi học!" Dương Lệ khẽ nói rồi tiếp tục học.
Đoàn Ngọc Vân như bị coi thường khiến cô rất khó chịu, cô hừ lạnh nói: "Dương Lệ, nói cho cô biết hôm nay tôi được ngồi cùng anh Bạch Yên đấy, tôi còn tựa vào lòng anh ấy cơ"
Dương Lệ không thèm để ý Ngọc Vân mà tiếp tục làm bài tập, cái này khiến Ngọc Vân cảm thấy bản thân bị khinh thường mà tức giận che quyển sách đi, nói: "Cô coi thường người vừa thôi!"
Dương Lệ ngước lên, hai mắt loé lên sát khí khẽ nói: "Cút, nếu không Đoàn gia hôm nay sẽ thiếu đi một đứa con gái!"