Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-05-22 15:17:04
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cổng trường rất nhanh bị vây kín bởi đám học sinh, ai lấy cũng ngó đầu vào muốn xem trận đánh của hai học sinh mới đang nổi nhất trường này.

Một bên là Hắc Thiên, học sinh mới vào được một tuần, người đánh vỡ truyền thống chào mừng tân sinh của trường, hạ gục rất nhiều đàn anh, được gọi là người mạnh nhất khối mười hiện tại.

Mà bên còn lại là Bạch Yên, dù mới vào trường được nửa ngày nhưng danh tiếng bay cao một cách không thể cản, nắm trùm lớp 11A1, mỹ nam làm bao nữ sinh nhìn thấy cũng đổ gục, thiên tài khi kiến thức còn cao hơn giáo viên, sức chiến đấu khủng bố khi một mình đánh gục hai mươi người mạnh nhất của toàn khối mười một.

Có thể nói hai người này là mạnh nhất dưới mười hai!

"Bọn mày nghĩ ai sẽ thắng?"

"Tao thấy là Bạch Yên, cậu ta rất mạnh!"

"Hắc Thiên cũng không kém, hôm đó mấy chục người đều thua dưới tay cậu ta"

"Có dám đánh cược không?"

"Chơi luôn!"

Đám học sinh đứng xem đã có vài người mở đánh cược cho cuộc chiến này, ai lấy cũng thấy hứng thú liền dồn dập đặt cược cho người mình cổ vũ.

Dương Lệ không ngại làm lớn chuyện lên cũng qua xem, cô ngạc nhiên khi tỉ lệ cược Bạch thắng cao tới sáu mươi bảy phần trăm, hơn nữa người cược phần lớn đều là nữ sinh á.

Cô có chút dở khóc dở cười, con gái ở đây cũng mê trai quá đi, Bạch dù đẹp trai, phong độ, khí chất hút người thật đó nhưng cũng không quá đặc biệt, ở với hắn lâu như vậy Dương Lệ sinh ra đề kháng với trai đẹp rất cao.

Dù sao đẹp trai cũng không ăn được chỉ có thể ngắm, cô chỉ thấy ăn được duy nhất là tiểu huynh đệ của Bạch lên chỉ thích mỗi cái đó thôi.

"Nè Lệ Yên, sao tự nhiên đỏ mặt vậy?" Ân Minh bên cạnh hỏi. Hắn rất thắc mắc cô bạn này sao hay đỏ mặt thế không biết, chả lẽ bị bệnh à?

"Cút!" Dương Lệ thẹn quá hoá giận đạp Ân Minh ra ngoài.

Ân Minh bị đánh vô cùng oan ức, nhưng hắn làm sao dám đánh lại Dương Lệ được, cô bạn này nhìn vẻ ngoài hiền lành dễ thân vậy thôi chứ ngay cả Hắc Thiên cũng bị cô tàn nhẫn đánh.

Hắn sao với Hắc Thiên được sao?

Không thể!

Dương Lệ đặt cược xong thì trở lại đứng bên Hắc, cô không biết từ đâu kiếm ra một cái ghế để ngồi, bộ dạng vô cùng nhàn nhã giống như đang xem kịch khiến vài người cảm thấy khó chịu.

Nhưng không ai dám nói gì, bọn họ đều biết Dương Lệ là bạn gái của Hắc Thiên, động vào chắc chắn không có quả ngọt để ăn vậy lên tốt nhất là im lặng xem như chưa thấy.

"Hai người đánh nhanh đi, xem xong người ta còn về nấu cơm nữa" Dương Lệ khẽ nói.

Nhất thời bốn phía ồ lên, cô gái này quá tùy tiện đi, đây là hai người mạnh nhất ở trường vậy mà nói chuyện như ra lệnh thuộc hạ vậy, chả lẽ không sợ hai người tức giận sao.

"Được"

Hắc gật đầu

"Trong ba chiêu giải quyết đi"

Bạch cũng nói.

Hai người không chút tức giận mà còn thuận theo khiến cho rất nhiều kinh ngạc hơn, lẽ nào cô gái kia có quyền kiểm sát hai người được?

Nhưng bọn họ cũng không quan tâm nữa vì hai người đã lao vào nhau, tốc độ nhanh đến kinh người đến mức mắt thường khó mà theo kịp.

"Thật mạnh!"

Vài học sinh thốt lên, bọn họ sinh sống ở Thương Minh thành từ nhỏ đến giờ lên hiểu rõ sức mạnh chính là sự sống, người càng mạnh thì cuộc sống sẽ càng tốt hơn, thành phố này chỉ có những kẻ mạnh mới tồn tại được.

Dương Lệ một bên cũng biết việc này, thế giới ở kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước của cô. Có sự nhúng tay của Thiên Đình và Địa Phủ khiến con người ở đây có khả năng chiến đấu và sức mạnh vượt xa thế giới cũ.

Thương Minh thành tôn sùng chiến đấu, thành phố này là nơi các băng đảng tranh đấu với nhau, tại thế giới ngầm của tội phạm chính là thiên đường.

Nơi đây kẻ mạnh sẽ nắm quyền!

Đó là lý do ngũ đại gia tộc năm xưa nắm quyền thống trị cả thành phố này, bởi vì bọn họ vốn có sức mạnh hơn người, một khi chiến đấu có thể đánh bại mọi kẻ thù chống đối.

Giống như Sở Hùng, lão già ở cái tuổi gần đất xa trời vẫn thống lĩnh quân Sở gia đại chiến với Lam Vân và Thiên Vân hội, thậm chí là đánh trọng thương Lam Vân đến mức xin hàng.

Mà Lam Vân là ai? Hắn là tiên nhân hạ phàm, sức mạnh vượt xa người thường, khả năng hồi phục nhanh chóng mặt, ngay cả Hắc khi đánh nhau trực diện cũng không thắng được.

Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy tiêu diệt ngũ đại gia tộc là khó thế nào.

Nếu không có Lam Vân kiềm chế khiến Sở Hùng trọng thương, Huyết Phủ hội xuất động toàn quân đi diệt các chi nhánh của Sở gia, Dương Lệ tới đe doạ tính mạng của Sở Quân. Vậy thì người bị diệt chính là Huyết Phủ hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-29.html.]

Trở lại cuộc chiến, ba chiêu trong mắt người khác có thể ít nhưng đối với Hắc và Bạch là đủ phân thắng bại.

Hắc triển khai thân pháp cực nhanh, tay cầm Cá Heo liên tục vung vẩy không ngừng đập loạn, ép cho Bạch phải lùi vài bước.

"Hừ!" Bạch hừ lạnh, hắn một quyền đập bay con cá khỏi tay Hắc, xoay người đá con cá ra xa.

(tội nghiệp Cá Heo🥲)

Nếu so tốc độ thì Bạch không bằng Hắc, nhưng nói về sát thương thì mười Hắc cộng lại cũng chỉ bằng một nửa Bạch.

Một quyền đánh ra vô cùng chuẩn xác vào thẳng lồng n.g.ự.c Hắc, sức mạnh to lớn tuôn trào khiến Hắc vô cùng khó chịu mà lùi lại chục bước, khoé miệng chảy máu.

Bạch thừa thắng xông lên, hai tay liên tục ra đòn khiến Hắc chỉ có thể phòng thủ mà đỡ, đường lui đều bị Bạch phong toả khiến cho cuộc chiến trở thành trận ngược đãi.

Cảnh này khiến những học sinh vây xem đều cảm xúc lẫn lộn khác nhau, có người vui vẻ hò reo cũng có người chán nản thở dài.

Dương Lệ một bên cũng không muốn xem nữa mà lên tiếng: "Được rồi dừng lại đi, về thôi muộn rồi"

Cô đã lên tiếng bỏ dừng lên Bạch và Hắc cũng ngừng lại, dù sao hai người chỉ là đánh nhau so tài chứ không phải tranh đấu gì cả lên rất thoải mái. Hắc thua vẫn cười nói như thường, điều này khiến Dương Lệ yên tâm hơn hẳn.

Cô lo Hắc thua sẽ giận dỗi nhưng có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi, Hắc và Bạch làm bạn bè với nhau không biết bao nhiêu năm tháng lên sẽ không có chuyện để bụng nhau mấy chuyện cỏn con này.

Ba người cùng nhau đi về, mọi người xung quanh tự giác tránh đường cho Dương Lệ đi qua.

Gần đó đã có sẵn một chiếc xe đợi ba người, A Tà đi ra mở cửa cho Dương Lệ, khi hắn nhìn đến hai người Hắc, Bạch đi sau thì giật mình ngạc nhiên khi Hắc lại thâm một bên mắt, khoé miệng cũng chảy một tia máu, dáng vẻ hơi thê thảm giống như mới đánh nhau xong.

"Hắc, anh bị sao vậy?" A Tà quan tâm hỏi.

"Không sao, nãy đánh nhau với Bạch mà thôi" Hắc cười cười nói.

A Tà nghe mà ngạc nhiên hơn, không phải quan hệ giữa Hắc và Bạch rất tốt à sao lại tự nhiên đánh nhau, ai cũng biết hai người thân thiết đến mức như hình với bóng không thể rách rời, nay xảy ra đánh nhau chả lẽ gặp chuyện không thể giải quyết được.

Nhưng hắn lại không biết Hắc, Bạch đánh nhau chỉ là trận đấu vui đùa, cái này Hắc sẽ không nói cho A Tà biết.

"Đại tỷ, có chuyện gì xảy ra sao?" A Tà lo lắng hỏi Dương Lệ.

Trong Huyết Phủ hội thì Hắc và Bạch là hai cột trụ chống trời, một khi hai người xảy ra chuyện thậm chí nổ ra xung đột sẽ khiến cho Huyết Phủ hội bất ổn, đây là điều A Tà không muốn xảy ra.

"Haha không có gì đâu, đi đi, trên đường chị kể cho" Dương Lệ khẽ cười nói.

Trên đường về nhà thì cô cũng kể chi tiết mọi chuyện cho A Tà nghe, hắn lúc này mới an tâm, sau vài câu an ủi Hắc thì liên trêu chọc vị đại ca này một hồi.

"A Tà, hôm nay ở nhà có chuyện gì không?" Dương Lệ hỏi.

Cô đi học cả ngày lên việc ở nhà đều giao cho A Tà, hắn là người thân cận nhất với cô chỉ sau Hắc, Bạch lên Dương Lệ rất yên tâm khi để hắn lo công việc thay mình.

"Mọi chuyện đều ổn, chỉ là có một người tên Hân Đồng tới giao một tấm thiệp mời, em để nó lát chị về xem ạ"  A Tà đáp.

Dương Lệ gật đầu, mọi chuyện ổn là tốt, còn về thiệp mời thì từ khi cô thay thế Sở gia liền nhận được không biết bao nhiêu thiệp mời dựa tiệc hay tham gia sự kiện, lần này chắc cũng như vậy.

Ba người về đến nhà đã chập tối, Dương Lệ đi thay quần áo rồi xuống bếp nấu cơm. Hắc và Bạch không phụ giúp được gì lên sau khi tắm xong đều ngồi ngáp ngắn ngáp dài ngồi chơi ở ghế.

Cả hai lại lấy bộ cờ ra đánh, nhưng vừa chơi được một lúc thì bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa, A Tà chạy ra xem rồi quay lại nói: "Anh Bạch, có người tìm anh?"

"Ai thế?" Bạch hỏi, hắn ở Thương Minh không quen biết nhiều người lên có người tới tìm hơi ngạc nhiên.

"Là một cô gái nói tên Ngọc Vân" A Tà nói.

Ngọc Vân? Cái tên này khiến Bạch ngạc nhiên vì bản thân chả quen cô gái nào như vậy cả, nhưng cô gái này lại tìm được hắn chả lẽ hai người từng gặp ở đâu rồi.

Đi ra ngoài xem, đứng trước Bạch là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt tròn, đôi mắt long lanh và dáng người thon gọn.

"Cô tìm tôi?" Bạch hỏi.

Thực ra hắn cũng không biết lên gọi người này là cô hay em nữa vì người này mặc đồng phục học sinh, chỉ khác không phải của trường hắn lên Bạch loại bỏ trường hợp đây là đàn em khoá dưới.

"Anh là Bạch Yên ạ?" Cô gái khẽ hỏi, giọng nói ngọt ngào khiến hắn chắc đoán cô chỉ tầm mười bảy tuổi.

"Đúng vậy" Hắn gật đầu.

"Em có xem video của anh trên mạng, nhìn anh rất ngầu luôn á" Cô gái lấy điện thoại ra hào hứng nói.

Hắn cau mày vì cái video là cảnh đánh nhau chiều này bị học sinh quay lại đăng lên mạng. Bạch cảm giác hơi đau đầu, nhìn dáng vẻ của cô gái này nhất định trở thành fan hôm mộ của hắn mất rồi.

"Nếu không có chuyện gì thì em mau về nhà đi, muộn rồi á" Bạch trầm giọng nói.

Hắn đang định quay người đi vào thì đã bị cô gái ôm lấy tay giữ lại, giọng nũng nịu nói: "Anh có thể làm bạn trai của em được không?"

Loading...