4.
Tốt nghiệp đại học xong, tôi và Trình Mặc cùng được làm sinh viên đề cử tại trường.
"Bảo nghiên" (tên đầy đủ: Đề cử sinh viên tốt nghiệp đại học năm cuối ưu tú để miễn thi vào học thạc sĩ), như tên gọi, chính là việc cho phép sinh viên không phải qua các bước kiểm tra đầu tiên như thi viết, mà thông qua một hình thức đánh giá để xác định thành tích học tập, chất lượng toàn diện của sinh viên, trong phạm vi cho phép, trường học sẽ đề cử trực tiếp cho học viên vào học nghiên cứu sinh. Phần sinh viên đại học được "bảo nghiên" này được gọi là "sinh viên đề cử", tên đầy đủ là "đề cử sinh viên tốt nghiệp đại học năm cuối ưu tú để miễn thi vào học thạc sĩ" (Tham khảo từ: Darth Athox - một đàn anh chuyển ngữ lành nghề)
Không cùng phòng thí nghiệm, hai dãy nhà cách rất xa nhau.
Chúng tôi thuê một gian phòng ở ngoài trường, còn nuôi một bé mèo hoang, đặt tên là Nha Nha.
Hàng ngày Trình Mặc đi xe điện chở tôi đến phòng thí nghiệm, hầu như đều qua kiếm tôi 2 bữa trưa, tối, thi thoảng mới ăn cùng người trong phòng thí nghiệm của mình.
Tới tối thì lại qua đón tôi về nhà.
Chúng tôi trải qua cuộc sống như những đôi vợ chồng già. Ban ngày làm việc ngoài xã hội, tối về cạnh nhau đọc sách coi phim, không thì nựng mèo.
Nguyệt
Tôi và Trình Mặc đều rất thích Nha Nha. Suốt ngày vờn rồi kêu ẻm là con gái cưng, hôn bao nhiêu cũng không đủ, vì ẻm đáng yêu quá.
Đôi lúc Trình Mặc sẽ ôm hai bọn tôi vào lòng, cọ đầu làm nũng với tôi: “Vợ à, bao chừ lấy nhau dzạ? Muốn làm đám cưới quá đi ò.”
Lần nào tôi cũng bảo anh rằng đợi bọn tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là cưới luôn.
Hai chúng tôi học nghiên cứu sinh rất vất vả, ngày nào cũng phải làm thí nghiệm ngập đầu. Năm cuối cùng còn vất hơn nữa, đến cả thời gian ăn trưa với nhau cũng chẳng có luôn.
Tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ gì hết, hoàn toàn tin tưởng anh.
Một ngày nọ, muộn rồi anh mới về nhà, khá cụt hứng bảo tôi: “Thầy hướng dẫn của anh giao anh kèm một em gái năm hai. Phiền vãi! Sinh viên chưa tốt nghiệp chẳng biết cái gì, anh không muốn kèm đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/guong-vo-khong-lanh-pice/phan-2.html.]
Đó là lần đầu tiên Lâm Sinh Sinh xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.
Khi đó cô ta vẫn chỉ là người qua đường A, đến một cái nhìn Trình Mặc cũng chẳng buồn liếc.
Tôi an ủi Trình Mặc: “Thôi mà. Ai mà chẳng từ tấm chiếu mới đi lên?”
Trình Mặc ôm tôi, hỏi: “Em muốn anh kèm em ấy thế cơ à? Đó là đàn em á nha, em không ghen ư?”
Tôi đáp: “Em ứ thèm để ý anh yêu ai!”
Thật ra tôi rất rất yêu anh, nhưng tôi thích làm anh giận dỗi, thích nhìn anh lo được lo mất.
Anh cắn răng dỗi, nhào tới cù tôi luôn.
Sau đó, chắc là bị thầy hướng dẫn thuyết phục, anh vẫn chịu kèm Lâm Sinh Sinh.
Anh rất ít nói về đàn em này trước mặt tôi. Dẫu cho tôi có chủ động hỏi tới, anh cũng trưng ra bộ dạng không quan tâm.
Cho tới một lần tôi qua phòng nghiên cứu tìm anh, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sinh Sinh mới biết thì ra cô ta xinh xắn đến thế.
Hoạt bát như một đoá hoa lan đầy sức sống, mềm mịn đến độ bấm ra nước theo sau anh, í ới kêu anh ơi anh à.
Nếu không có tôi thì một màn trên nom rất hay.
Trong lòng tôi thoáng cảm thấy nguy cơ, nhưng cũng chỉ là một thoáng mà thôi.
Lúc Trình Mặc nhìn về phía tôi, mấy sự bất an đó biến mất sạch.