Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gương Vỡ Không Lành - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-05-12 14:14:12
Lượt xem: 78

1.

Hồi đại học, tôi với Trình Mặc là một cặp kiểu mẫu được người người ngưỡng mộ.

Chúng tôi quen nhau từ rất sớm, ngày khai giảng đầu tiên đã đứng cạnh lúc tập trung. Anh cười híp mắt nhìn tôi, hỏi tôi tên gì.

Năm ấy anh 18, tôi cũng 18, trong veo tựa 2 giọt sương sớm mai.

Gần một năm sau đó chúng tôi mới thích nhau. Để tỏ tình, anh đã thắp một vòng nến trước sân kí túc xá và bị cô quản lý dội cho ướt như chuột lột.

Hôm đó anh khá chật vật, nước trên mặt vẫn còn chảy xuống tí tách, ấy thế mà bó hoa được ôm trong lòng lại chẳng ướt tẹo nào.

Tôi hỏi: “Cậu còn đợi gì nữa Trình Mặc?”

Anh ngẩn ra giây lát rồi xông lên ôm lấy tôi.

Đám đông ồn ào, còn anh nhìn tôi miết, kích động đến mức nấc cụt.

Anh nói: “Nhân Nhân ơi, tớ tưởng mình đang mơ.”

Chúng tôi theo vậy mà thành đôi thôi. Còn nhớ hôm đó ánh trăng sáng rõ, báo đài đưa tin, mặt trăng to vậy mấy chục năm mới được thấy một lần.

Trình Mặc ngốc nghếch dắt tôi đi vòng vòng quanh khuôn viên trường, mãi tới giờ giới nghiêm mới đành đưa tôi về.

Cách cánh cửa, anh cười rạng rỡ, nói: “Anh yêu em, Nhân Nhân! Yêu em cả đời!”

Tôi và anh là tình đầu của nhau. Khi đó tôi và anh đều nghĩ cuộc đời rất dài, chữ tình cũng chẳng ngắn, chúng tôi sẽ yêu nhau đến khi biển cạn đá mòn.

2.

  

Sau ngày đó, thế giới của Trình Mặc chỉ có mình tôi.

Anh học giỏi, đẹp trai, xung quanh không thiếu người thích thầm nhưng anh cực ý thức giữ khoảng cách. Bạn cùng phòng của anh nói thế này: Đến muỗi cái cũng đừng nghĩ nói nổi 10 câu với cậu ta.

Anh chỉ thiết chạy tới bên tôi. Sáng vừa rời giường là đã đến dưới khu kí túc xá đợi tôi rồi.

Về sau chúng tôi cùng ăn cơm, cùng lên lớp, cùng nhau làm tất cả mọi việc.

Mọi người ngưỡng mộ chúng tôi lắm, kêu rằng Trình Mặc là người đàn ông tốt hiếm có.

Nguyệt

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/guong-vo-khong-lanh-pice/phan-1.html.]

Trình Mặc cũng hưởng thụ những ánh mắt ngưỡng mộ ấy và cố gắng đối xử tốt với tôi.

Anh nói: Đàn ông sinh ra là để yêu chiều vợ mình.

Ấy là lần đầu anh kêu tôi vậy, trước đó tôi luôn thấy rằng cách gọi này sến súa kinh.

Vào lúc từ này thoát ra khỏi miệng của Trình Mặc, tôi bỗng hiểu được sự lãng mạn thuần khiết, cảm giác ngọt ngào vô cùng.

3.

Trình Mặc không có nhiều tiền.

Gia cảnh của tôi và anh đều bình thường, mỗi tháng chỉ phải góp chung tiền của cả hai lại rồi chi tiêu dè sẻn thôi.

Mà chúng tôi của năm 18, 19 tuổi cũng đâu yêu cầu gì mấy, ăn suất cơm vài tệ ở căn-tin là đủ vui vẻ rồi.

Trình Mặc nói hoài: Anh chẳng có chí hướng gì, đời này gặp được tôi là hạnh phúc vô ngần rồi, chỉ muốn chăm sóc tôi mà thôi.

Tôi không chê anh, cũng chẳng mong muốn anh có chí lớn lao gì. Tôi nghĩ chỉ cần đôi ta yêu nhau là có thể vượt qua khó khăn trong cuộc đời.

Tôi của lúc đó cho rằng đã yêu là sẽ không thay đổi.

Nếu tình yêu thay đổi thì sao? Tôi sẽ chỉ càng yêu hơn mà thôi.

Năm ba đại học, trước khi đi ngủ tôi lướt đến một bài đăng: Chồng vì bồ nhí mà đánh người vợ yêu thương mình 10 năm trên đường phố. Tôi xem mà tức điên, tiện tay chia sẻ luôn cho Trình Mặc.

Còn chọc ngoáy anh: “Có phải đàn ông đều sẽ thay lòng không ta?”

Anh không phản hồi. 10 phút sau, anh tới trước cửa kí túc xá mới nhắn tôi: “Em xuống đi.”

Anh ôm theo một bịch snack to đùng, đặt xuống trước mặt tôi rồi ôm chặt tôi, nói: “Vợ đừng sợ nhé! Anh sẽ không như thế đâu! Đời này anh mà phản bội em thì sẽ hẻo không toàn thây!”

Lúc ấy anh thật sự nghĩ vậy.

Mãi nhiều năm sau này hồi tưởng lại tôi vẫn cảm nhận được tình yêu của anh trong kí ức bao kiên định, trong sáng.

Trình Mặc năm 20 tuổi có nguyên tắc, có giới hạn, có quan niệm đúng sai rõ ràng.

Anh của khi đó có lẽ cũng chẳng nghĩ tới sẽ có một ngày, chính tay anh sẽ đẩy tôi xuống vực sâu.

 

Loading...