Trần Diệu gây chuyện , xin “phụng bồi”, để xem công ty thiệt hại, mất lợi ích ông chủ còn nuông chiều cô nữa .
Ông chủ nhấc chân lên, nhưng phát hiện động đậy . Mắt Trần Diệu dán chặt tay , ánh mắt của cô nóng bỏng như xuyên thủng .
Sợ tin, tiếp tục chỉ camera giám sát ngoài cửa, :“Ông chủ, ở đây camera giám sát, nãy, cửa luôn mở, chắc chắn là camera , cũng giải thích nhiều, kiểm tra camera luôn là ai thôi. Lòng trung thành của với công ty trời đất chứng giám, nếu vẫn tin, chỉ đành nhảy lầu để tự chứng minh rằng trong sạch thôi.”
Nói xạo, nhảy quỷ gì chứ?
Vừa nãy, khi gõ cửa bước , thấy bên trong chỉ một Trần Diệu nên . Vì ở chung một phòng với cô , định đầu bỏ ngay nên cũng kịp đóng cửa.
Thật trùng hợp, cửa đóng, đối diện với camera giám sát, đúng lúc chứng minh sự trong sạch của .
Nghe thấy lời xong, tiếng giả tạo của Trần Diệu lập tức ngừng bặt.
Vẻ mặt cô trở nên hoảng hốt.
"Hướng Đông, xem camera ư? Anh tin em ?"
"Chột ? Sợ xem camera đến thế ." xen một câu.
Trần Diệu tái mặt, đột nhiên ôm bụng, trưng vẻ mặt đau khổ :"Bụng em tự nhiên đau quá, Hướng Đông, đưa em đến bệnh viện khám ? Có chuyện gì thì về ."
trực tiếp vạch trần: "Ôi chao, đau bụng đúng lúc ghê nhỉ, vốn dĩ là cô xé mà, cứ nhận thôi."
Thấy phản ứng của cô , ông chủ cũng hiểu .
Miệng run run mãi, đỡ dậy mới với một câu: "Xin , Trần Diệu hiểu chuyện, cô đừng chấp nhặt với cô gì, về nhất định sẽ dạy dỗ cô thật ."
Chỉ thế thôi ?
lúc định tiếp tục ầm lên thì điện thoại đột nhiên vang lên một câu:"Alipay nhận 100.000 tệ."
Âm thanh lớn đến mức cả và Trần Diệu đều sững sờ. Mở xem, là ông chủ chuyển, phía hai chữ "bồi thường".
Tiền bịt miệng ư?
Những lời c.h.ử.i rủa định thốt nuốt ngược . Thôi , ai gây sự với tiền bạc chứ?
Dù công ty cũng của , thiệt hại cũng chẳng liên quan gì đến , miễn là phá sản là .
Khí phách là gì, .
Số tiền cũng đủ trả mấy tháng lương của .
Vẻ mặt Trần Diệu đau khổ như ăn phân . Lần , sự khó chịu của cô giả vờ, mà là thật.
"Còn ngây đó gì, em đau bụng ? Sao còn mau ." Ông chủ thấy Trần Diệu chôn chân ở đó, trực tiếp kéo cô rời .
Trần Diệu hé răng, sợ nổi giận, gì nữa, khi , cô liếc xéo một cái.
khách khí : "Sếp, là đưa Lâm tiểu thư khám khoa tâm thần ? Cô chắc chắn là do áp lực quá lớn, mới ảo giác, uy h.i.ế.p cô ly hôn."
Không ngờ ông chủ khựng bước, gật đầu: "Trợ lý Hứa, cô lý, đầu óc cô đúng là vấn đề thật, sẽ đưa cô khám ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giu-khoang-cach-a-toi-co-tinh-thich-lam-tra-xanh-day/chuong-5.html.]
suýt nữa thì bật thành tiếng.
Ngày hôm , ông chủ yêu cầu đẩy lịch trình công tác một tuần đó lên sớm hơn, là khởi hành càng sớm càng .
nghi ngờ trốn Trần Diệu.
Theo thường lệ, và cùng khởi hành để thương thảo với khách hàng. Mặc dù hôm qua chuyển tiền cho , nhưng trong lòng vẫn khó chịu một cách khó hiểu.
Nếu camera , chẳng chịu tiếng oan ?
là xui xẻo!
Nghĩ đến chuyện vui hôm qua, cùng với màn kịch ở tiệc liên hoan đó. Chuyến công tác , cố ý đặt cho ông chủ chuyến bay mất 50 giờ.
Giữa chừng cần quá cảnh ba mới đến đích.
Còn thì sung sướng đặt cho một chuyến bay thẳng, thời gian cuối cùng đến đích cũng đúng lúc với ông chủ.
Để phát hiện, mua hai vé, một vé bay thẳng, một vé cần quá cảnh.
Khi thanh toán chi phí chỉ nộp phần quá cảnh.
Trần Diệu bảo giữ cách với ông chủ, tránh xa ?
Được thôi, thì cứ theo ý cô !
Khi đặt xong và gửi thông tin chuyến bay cho ông chủ, chỉ lướt qua một cách tùy tiện, để ý nhiều.
Mãi đến một ngày khi cất cánh, mới gọi điện.
Giọng điệu chút tức giận: "Hứa trợ lý, bảo cô cùng ? Cô ?"
nhàn nhạt : "Xin sếp, sợ bà chủ ghen, lỡ việc hợp tác, xảy chuyện như nên đặt cùng chuyến bay với ."
" yên tâm, sẽ đến đúng giờ, lỡ việc đàm phán ."
Anh hít sâu một , gì.
Lại qua một ngày, cuối cùng cũng nhận điều , gọi điện thoại tới.
"Sao cô đặt cho chuyến bay mất 50 giờ mới đến ?! Trợ lý Hứa, tài khoản công ty chắc đến mức eo hẹp như chứ."
, chính là cố ý đặt như thế.
miệng vẫn tiếp tục xin :"Xin sếp, sớm nhất thể, nhưng vé máy bay thẳng hết , chỉ còn chuyến quá cảnh thôi ạ."
" cũng hết cách , sợ bà chủ , vì hạnh phúc hôn nhân của , cứ nhịn một chút ."
"Cô!" Anh lớn tiếng kêu lên.
"Thôi nữa, cũng lên máy bay , chuyến của còn quá cảnh bốn cơ."
Trước khi kịp nổi giận, nhanh tay cúp điện thoại.
Thế chịu nổi ? Phía còn món quà lớn hơn dành cho đấy.