lập tức ông chủ với vẻ tủi , đáp :“Ông chủ, xem cô kìa ~”
“Lâm tiểu thư ý kiến với , thấy rõ ràng cô đang ý kiến với đấy. Cô cho gọi món thích, , chỉ thể chọn những món ăn thôi, nhưng xót cho ông chủ vì gần đây, tăng ca vất vả như mà đến cả việc ăn gì cũng thể tự quyết định.”
Sắc mặt ông chủ tối , sang Trần Diệu, : “Đủ , chút chuyện nhỏ nhặt thế mà em cũng ầm lên. Thích ăn thì ăn, ăn thì .”
bổ sung:“Chẳng lúc , khi cô thư ký cũng ? cũng học theo cô đó, ghi chép cả một quyển sổ gồm những sở thích của ông chủ, nếu cô cho rằng điều là đúng thì cô của ngày xưa gì chứ? Ôi chao, cũng là vì quá tiến bộ, quá thăng chức thôi mà, cô lượng thứ cho . Hơn nữa, cô xót ông chủ ăn uống , chứ thì xót lắm đấy!”
Không thảo mai ? Vậy thì thảo mai thật cho mà xem!
Trần Diệu đỏ bừng mặt, tức đến nỗi nên lời trong suốt thời gian lâu.
Trong lúc việc, rời khỏi vị trí, bước nhà vệ sinh, Trần Diệu ô lập tức theo , hồi lâu cảnh cáo: “Cô đừng đắc ý, đợi đấy cho ! Sớm muộn gì cũng tóm thóp của hai .”
Những câu thực sự bật .
cô một cách bình tĩnh, : “Ồ? Sau khi tóm thì ? Cô định gì? Ly hôn với ông chủ ư?”Hừ! Trần Diệu dám ?
Điều kiện gia đình của cô bình thường như , khó khăn lắm mới từ một thư ký nhỏ bám ông chủ, cô nỡ ly hôn, đ.á.n.h mất tất cả những gì mà đang hưởng bây giờ ?
Sau khi hỏi, cô như thể mới suy nghĩ về vấn đề , ngây một lúc trừng mắt với trong giận dữ , : “Cô! mới ly hôn, cô đừng hòng chiếm lợi lộc, cô việc giỏi thì ghê gớm lắm ? nhất định sẽ khiến cô cút khỏi công ty!”
, gì.
việc giỏi, chỉ cần phạm sai lầm, đương nhiên là ông chủ sẽ sa thải một cách dễ dàng, đó là sự tự tin của . Thế còn cô , cô gì? Sẽ luôn trẻ hơn, xinh hơn cô xuất hiện.
Hừ, sự kiên nhẫn của ông chủ cũng vô hạn . Cô cứ tiếp tục gây chuyện thế thì đuổi chắc là .
Gần đến giờ tan sở, chuẩn mang hợp đồng hợp tác mới mà vất vả lắm mới đàm phán đến cho ông chủ ký.
Khi gõ cửa phòng việc, nhưng phát hiện chỉ Trần Diệu trong văn phòng.
“Cô đến gì, một ngày tìm ông chủ tám trăm , nhiều việc cần tìm đến thế ? thấy cô đang mượn cớ để tiếp xúc với Mạc Hướng Đông thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giu-khoang-cach-a-toi-co-tinh-thich-lam-tra-xanh-day/chuong-4.html.]
Cô giẫm gót giày cao gót bước nhanh đến mặt .
nhiều với cô , giải thích với loại là việc vô ích. Cô thấy lên tiếng thì vẻ như càng tức giận hơn.
“Mạc Hướng Đông ở đây, cô thèm giả vờ nữa , cố ý phớt lờ ?”
Trần Diệu tập tài liệu trong tay đột nhiên vươn tay giật lấy. ngờ cô hành động như , hề đề phòng chút nào mà cô giật mất đồ.
Ngay lúc nghĩ cô sẽ giống như đây - chịu để đồ qua tay , cứ khăng khăng tự cầm lấy, đích đưa cho ông chủ thì cũng Trần Diệu chập mạch chỗ nào mà lạnh lùng với . Sau đó, mặt , cô xé tan nát tài liệu, tung giấy cho chúng bay lên trung.
Trái tim mới bình lặng xuống lập tức thót lên.
Không chứ, cô bệnh ?
“Chẳng là cô ỷ việc giỏi giang trong công việc nên mới kiêu ngạo thế ? Giờ tài liệu mất , để xem cô giải thích với Mạc Hướng Đông thế nào.”
Trần Diệu nhẹ nhàng phát một tiếng “hừ”.
Ba giây , cô đột nhiên đổi sắc mặt như diễn kịch, chằm chằm phía , giả vờ lóc và : “Hướng Đông, em chỉ cô vài câu, bảo cô tránh xa , cô lập tức đột nhiên xé tài liệu, còn dọa em ly hôn, nếu thì cô sẽ mang bí mật công ty đến công ty đối thủ. Hu hu hu...”
đầu , quả nhiên thấy ông chủ đang cách vài bước chân.
Anh với vẻ kinh ngạc, hỏi: “Cái ở đất là hợp đồng mà nhờ em mang đến cho ký ?”
gật đầu.
“Hướng Đông, sợ ngày, cô tiết lộ bí mật cho đối thủ ? Còn mau sa thải cô !”
gì trong nhà vệ sinh , Trần Diệu kích thích đến điên ? thật sự thể hiểu nổi cái trò nữa.
Sắc mặt ông chủ đen như đáy nồi, cố kìm nén lửa giận: “Em tập tài liệu quan trọng đến mức nào ?! Em đền nổi thiệt hại ? Tại em ? Là vì những gì mà cho em vẫn đủ nhiều, em phản bội , đầu quân cho đối thủ ?”
Trần Diệu , cũng .
lao tới, ôm chặt lấy đùi ông chủ, lóc, kể lể:“Ông chủ, oan uổng quá! Anh thể giống như hôn quân thời cổ đại, phụ nữ lừa gạt . Cũng là đầu tiên cô gây sự vô cớ thế , cũng , mới cửa, còn gì thì cô vô cớ xông lên, xé tài liệu .”