Vừa trao đổi xong phương hướng chung, bụng tôi đột nhiên kêu lên.
Tôi mới phát hiện mình đã bỏ bữa hai lần, liền đi đến bếp.
Nhưng tay vừa đặt lên miếng thịt bò, mẹ chồng đột nhiên xuất hiện sau lưng liền lấy nó đi trước.
Tay tôi lập tức cứng đờ giữa không trung.
Chỉ nghe bà ta lẩm bẩm không hề che giấu: "Có mặt mũi nào mà ăn thịt bò, đến cả đứa con cũng không đẻ được, da mặt dày thật đấy."
Nói rồi bà ta nhìn thấy Uông Thi Ngữ cùng Tống Quân Duệ bước vào.
Khuôn mặt nhăn nheo lập tức giãn ra: "Thi Ngữ, mau lại đây, mẹ hầm canh thịt bò cho con uống."
Uông Thi Ngữ nghe vậy đáp một tiếng, vừa định bước tới, Hiên Hiên phía sau cầm một khung ảnh chạy đến trước mặt mẹ chồng.
Ngây thơ nói: "Bà ơi, xem ảnh mới chụp của chúng con này."
Mẹ chồng cầm lên xem, lập tức cười tít mắt: "Giống một gia đình ba người quá! Chỉ đợi mẹ con sinh thêm một đứa nữa là hoàn hảo!"
Uông Thi Ngữ ngượng ngùng cúi đầu.
Mẹ chồng càng nhìn càng hài lòng, giơ tay treo lên tường.
Ngay cạnh bức ảnh cưới của tôi và Tống Quân Duệ, trên một bức tường, hai gia đình, thật là mỉa mai đến cực điểm.
Sắc mặt Tống Quân Duệ thoáng chốc khó coi, anh ta liếc nhanh tôi một cái.
Giải thích: "Trẻ con cứ đòi chụp, đùa thôi mà."
Chụp ảnh gia đình là đùa, bỏ thuốc cũng là đùa.
Vậy cái gì không phải? Tôi không tranh cãi.
Chỉ thu lại ánh mắt, bình tĩnh đi giày.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tống Quân Duệ giơ tay cản tôi lại, nói như thường lệ:
"Cơm anh mua về cho em rồi, em không cần ra ngoài nữa, anh hâm nóng lại cho em là được."
Nói xong, anh ta cởi áo khoác, đi thẳng vào bếp.
Mẹ chồng giậm chân vẻ không cam tâm: "Đúng là đồ ngốc, nó không có tay à!"
Bà ta từ lâu đã không ưa việc Tống Quân Duệ suốt ngày ở trong bếp.
Từ khi mới yêu nhau, Tống Quân Duệ đã biết rõ, tôi không thích nấu ăn.
Thế là, anh ta đảm nhận phần lớn việc nấu nướng.
Bốn mùa, ba bữa một ngày, tôi ngồi cùng một vị trí nhìn bóng lưng bận rộn của anh ta.
Cuộc sống bình dị mà sung túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-thoi-ruou-tinh-xuan-hoa-canh-minh/chuong-2.html.]
Mẹ chồng cũng bắt đầu không ưa tôi từ lúc đó.
Tìm mọi cơ hội để nói xấu tôi với Tống Quân Duệ: "Con đang tìm bạn gái, hay là tìm nữ hoàng vậy, mẹ không thích cô ta, chia tay sớm đi."
Tống Quân Duệ không để tâm, khóe miệng nở nụ cười: "Cô ấy thích ăn đồ con nấu, con còn thấy có thành tựu nữa, dù sao thì đây là cuộc sống của chúng con, mẹ đừng lo lắng nữa."
Lúc đó, Tống Quân Duệ dù gặp chuyện gì, cũng luôn kiên định đứng ra bảo vệ tôi, nhưng chỉ vài năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi.
Rút lại suy nghĩ từ trong hồi ức, Uông Thi Ngữ đeo tạp dề, giành lấy việc trong tay Tống Quân Duệ.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Đây không phải việc đàn ông các anh nên làm, để em làm cho."
Trong mắt Tống Quân Duệ tràn đầy cảm động, đặt tay lên vai cô ta.
"Không cần đâu, em đi nghỉ đi."
Uông Thi Ngữ bướng bỉnh lắc đầu, xót xa nhìn anh ta: "Để em làm cho, hôm qua anh đã ở bên bọn em cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi đi."
Hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại, giống như một đôi vợ chồng ân ái.
Sự giằng co này như một cú đánh mạnh vào đầu, khiến tôi suýt nôn mửa trong cơn choáng váng.
Tôi không nhìn bọn họ nữa, nhớ ra thuốc sau khi bỏ thai vẫn chưa uống, liền rót một cốc nước ấm, đặt lên bàn.
Khi lấy thuốc từ trong phòng ngủ ra đặt lên bàn, Hiên Hiên đột nhiên không biết từ đâu chạy ra, đ.â.m vào bàn.
Thuốc cùng với cốc nước lập tức đổ lên người cậu bé.
Hiên Hiên lập tức gào khóc, tôi còn chưa kịp phản ứng, Uông Thi Ngữ đã quỳ xuống trước mặt tôi.
Cô ta ôm lấy trán bị bỏng đỏ của Hiên Hiên, nước mắt chảy dài.
"Phương Nhược Thư, chị có giận thì cứ trút lên người em, bắt nạt một đứa trẻ thì có ích gì!"
Tôi cau mày, vừa định lên tiếng giải thích.
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng, dùng chân nghiền nát viên thuốc trên mặt đất.
"Đã bảo không cần chuẩn bị mang thai nữa rồi, còn không chịu bỏ cuộc, cô đúng là đồ gà mái không biết đẻ, có ăn bao nhiêu cũng vô ích!"
Mặc dù mẹ chồng luôn tỏ thái độ khó chịu với tôi, nhưng nghe những lời lẽ độc địa như vậy, tôi vẫn không nhịn được đỏ hoe mắt.
Thấy tôi run rẩy, Tống Quân Duệ vốn định đỡ Phương Nhược Thư theo bản năng bước về phía tôi.
Giây tiếp theo, Hiên Hiên lao vào lòng anh ta.
"Đau quá, chú ơi, đầu con đau quá."
Tống Quân Duệ nhìn thấy vùng da đỏ ửng lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Hiên Hiên lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Con không trách cô Phương, cô ấy cũng không cố ý đâu."
Mặc dù nói như vậy, nhưng cậu bé lại không dám nhìn tôi, vẻ mặt sợ hãi nép vào lòng Tống Quân Duệ.