Khi ta thu tầm mắt lại thì Hứa Trưởng Tấn đã đi đến bên cạnh ta.
Tay áo đen bay phấp phới rơi vào tầm mắt của ta.
Hắn ta mỉm cười giơ cao cành hoa tươi vừa mới hái còn vương hương thơm ngát, hắn ta đặt cành hoa vào tay ta: "Là lỗi của hắn, không trách được nàng."
17.
Ta nhận lấy cành hoa.
Khi ta ngẩng đầu lên lần nữa xung quanh đã không còn bóng người nào.
Ta nhìn Hứa Trưởng Tấn, có chút ngượng ngùng, trong lòng ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhưng cũng không tiện biểu lộ quá nhiều trước mặt hắn mà chỉ đành khẽ nói: "Đa tạ."
Hắn mỉm cười: "Lẽ ra phải sớm tặng cho nàng rồi."
Trong lòng ta chua chát.
Năm đó trước khi ta gả cho Ngụy Tầm, nghe nói Hứa Trưởng Tấn suýt nữa đã xông vào hoàng cung, hắn ta cảm thấy không công bằng, ta cũng nghĩ vậy, nhưng chúng ta không có cách nào.
Người của Hứa gia chỉ có thể ngăn hắn ta được một lúc chứ làm sao có thể ngăn hắn ta được cả đời, cuối cùng chỉ đành đánh ngất hắn ta rồi lén đưa đi nơi khác trong đêm
Sau khi ta cùng Ngụy Tầm thành thân, trong buổi tiệc thưởng hoa của trưởng công chúa, ta tình cờ gặp được muội muội của Hứa Trường Tấn.
Nàng ấy nhìn ta, sắc mặt khẽ đông cứng, ta cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng nàng ấy do dự hồi lâu rồi kéo ta ra một góc: "Những ngày qua ca ca của ta sống rất khổ sở, cha nương không cho phép huynh ấy hồi kinh, nhưng huynh ấy vẫn lén trốn về đây.”
"Chỉ là hôm đó đúng vào ngày đại hôn của tỷ, huynh ấy đứng ở bên cạnh ta, nhìn tỷ rất lâu, ta còn tưởng huynh ấy muốn cướp hôn. Kết quả huynh ấy chỉ nói với ta một câu là huynh ấy nhìn thấy tỷ mặc giá y tỷ thêu rồi, huynh ấy đi chuyến này cũng đáng giá.”
Cổ họng ta nghẹn lại, không thốt nên lời.
Nàng ấy chỉ vào vườn hoa hải đường cách đó không xa rồi cười nhạt: "Trước khi đi, huynh ấy đã trồng cả một viện đầy hoa hải đường này, vốn dĩ định sẽ tặng cho tỷ.”
18.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta trở về Lâm phủ được vài ngày, sau đó thì từ biệt cha nương.
Trước đây khi còn chưa hòa ly, ta đã suy nghĩ về sau ta phải làm gì rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ta quyết định sẽ đi đây đi đó, ngắm nhìn thiên hạ.
Thanh xuân của ta rất quý giá, sao có thể ngày ngày giam mình chốn khuê phòng chứ?
Trước khi ta rời đi, Ngụy Tầm đã tới tìm ta mấy lần.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn nghĩ còn có thể có cơ hội cứu vãn được.
Cũng không biết hắn đã xin nghỉ bao nhiêu ngày, mà suốt nửa tháng trời hắn chẳng màng chính sự, cứ quanh quẩn bên ngoài Lâm phủ.
Những thứ hắn sai người đưa tới, tất cả đều không lọt được qua cửa Lâm phủ.
Hắn đứng giữa đống lễ vật chất chồng đó, đợi suốt mấy canh giờ, đến khi trời đột nhiên mưa lớn.
Cha nương không nói với ta chuyện này.
Ta không hề biết hắn ở bên ngoài, sáng nay ta vừa đem sách ra ngoại viện phơi, sợ mưa ướt nên ta vội vàng cầm ô chạy ra thì đúng lúc chạm mặt Ngụy Tầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-moi-biet-hoi-han-sao/chuong-9-hoan.html.]
Hắn đứng ở trong mưa, y phục ướt sũng, tà áo dán chặt vào cơ thể, hắn lao tới gọi tên ta: "Lâm Thư."
Ta nhìn hắn rồi khẽ thở dài một hơi: "Ta phải đi rồi."
Hắn khẽ ho khan một tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn ta: "Đi? Nàng đi đâu?"
Ta cười nhạt, không đáp lời rồi xoay người bước đi.
Hắn muốn đuổi theo nhưng lập tức bị hộ viện ngăn lại, hắn muốn động thủ nhưng nghĩ tới chuyện gì đó nên cuối cùng cũng không ra tay.
Ngụy Tầm đứng yên tại chỗ, tim khẽ nhói đau.
Hắn chưa hề nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Hắn cứ ngỡ chỉ cần hắn quay đầu lại ta vẫn sẽ luôn ở đó, sẽ mãi chờ đợi hắn.
Từ đó sông dài nối tiếp, núi biếc trùng điệp, Ngụy Tầm thường xuyên ôm lòng hối hận, nhưng hắn không còn chờ được người trong lòng ngoảnh đầu lại thêm lần nào nữa.
19.
Ngày mà ta rời đi là một ngày trời nắng rực rỡ.
Ta dặn dò cha nương không cần nói cho Hứa Trường Tấn biết.
Thế nhưng khi ta vừa rời khỏi kinh thành được mười dặm lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau.
Có một người thúc ngựa phi nhanh đến.
Hứa Trường Tấn dừng lại ở trước mặt ta, hắn ta không hỏi ta muốn đi đâu mà lại đưa cho ta một túi hành lý.
"Cầm lấy."
Ta sững sờ thật lâu, hắn ta lại thúc giục: "Nhanh cầm lấy đi.”
Đối phương là công tử của phủ Trung Dũng Hầu, ta đã gặp qua mấy lần, hắn ta có dung mạo khôi ngô, nhưng mỗi lần ngước lên nhìn ta thì vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
"Cho ta à?" Lúc này ta mới đưa tay nhận lấy.
Hắn siết chặt dây cương rồi nhướn mày nhìn ta, hiếm khi hắn ta bộc lộ vẻ hào sảng như lúc này, không còn nhìn thấy dấu vết của sự kiềm chế trong quá khứ: "Nếu sau này ta tìm được nàng, nàng phải gả cho ta nhé, thế nào hả?"
Ta khẽ mỉm cười nhớ đến cành hoa hải đường kia, cuối cùng ta khẽ gật đầu: "Được."
Hứa Trường Tấn đứng ở đó lặng lẽ nhìn theo bóng ta đi xa dần.
Nhưng ta thực sự biết rằng, còn có một người khác, vẫn luôn đi theo cách đó không xa.
Nhưng ta đã sớm biết còn có một bóng dáng khác vẫn luôn âm thầm đi theo ta từ xa.
Ta đã luyện tập trong hai năm nên cưỡi ngựa rất giỏi, không thể nào không nắm vững dây cương, cũng không thể nào té ngã.
Dù phía trước có xảy ra chuyện gì thì ta cũng đều chấp nhận.
(Hoàn toàn văn)