Giờ Mới Biết Hối Hận Sao? - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-17 11:35:25
Lượt xem: 1,086

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai nhà Ngụy Lâm có quan hệ thông gia suốt hai năm, thế mà Ngụy Tầm hiếm khi đặt chân đến đây, ban đầu lúc mới thành hôn, đến cả ngày lại mặt thì hắn cũng lười ứng phó với ta, ăn được nửa bữa cơm thì nghe tin Vương Nhược Thanh xảy ra tranh chấp với người ta ở bên ngoài, hắn lập tức vứt đũa xuống chạy đi.

 

Đến bây giờ hắn đứng ở ngoài cửa, thậm chí còn không bằng một người ngoài.

Hứa Trưởng Tấn bước vào cửa, đúng lúc gặp phải ta.

 

Đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, giờ gặp lại ta, hắn ta đã không còn dáng vẻ bối rối đỏ mặt như thuở nào nữa.

 

Hắn ta mỉm cười với ta, nụ cười sáng lạn như gió xuân: "Nàng đã trở về rồi."

 

Lúc này ta mới nhớ ra chuyện hòa ly, chắc hẳn hắn ta là người biết đến sớm nhất.

 

Thiếu niên kiêu ngạo chính trực năm đó bị người khác đoạt mất vị hôn thê, nay đã trở nên thâm sâu khó lường hơn rất nhiều.

 

Ta khẽ gật đầu: "Ừm, ta về rồi."

 

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, khóe môi của hắn ta hơi nhếch lên để lộ một tia bất cần phóng khoáng.

 

Ta nhớ lại buổi sáng nay khi ta từ Ngụy phủ rời đi thì nghe được bánh tính trên đường có mấy lời bàn tán, bất giác ta cảm thấy tò mò: "Nghe nói ngài được phong làm đại tướng quân rồi, xin chúc mừng."

 

Hắn ta nhướng mày, hắn ta vừa định nói gì đó thì bất chợt từ xa có tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên.

 

15.

 

Hứa Trưởng Tấn vô thức đẩy ta ra sau lưng mình.

 

Ta ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì nhìn thấy cách đó mấy bước chân, Ngụy Tầm đang đứng sừng sững ở đó.

 

Hắn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vô cảm, trong tay vẫn còn đang siết chặt một miếng ngọc bội.

 

Nhưng miếng ngọc bội kia đã vỡ, một nửa còn lại trong tay của hắn, một nửa khác đã rơi xuống đất.

 

Như thể vừa bị người ta sống sượng bóp nát.

 

Ta nhìn kỹ lại thì thấy rõ ràng ngón tay của hắn đang nhỏ máu.

 

Đám gia nhân và người gác cổng chạy theo phía sau hắn đều sợ đến mức há hốc miệng, không ai dám lên tiếng.

 

Mọi người trong kinh thành đều biết Ngụy Tầm là người tâm cơ thâm trầm, dù cho trời long đất lở thì hắn cũng có thể mặt không biến sắc, hiếm khi nhìn thấy hắn có vẻ thất thố như lúc này.

 

Làn gió mát thổi qua, Hứa Trưởng Tấn khẽ tặc lưỡi một cái rồi nói: "Từ lúc nào mà Ngụy đại nhân học được cái thói tự ý xông vào nhà dân thế?"

 

Ngụy Tầm vô thức cau mày rồi nhìn ta: "Vốn dĩ ta không có ý định xông vào, ta chỉ là..."

 

Ta cắt ngang lời hắn: "Ngài tới đây làm gì?”

 

"Chuyện thánh chỉ ban xuống, chắc là ngài cũng biết rồi chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-moi-biet-hoi-han-sao/chuong-8.html.]

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa."

 

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, cũng không còn tâm tư giải thích nữa, hồi lâu sau hắn mới lạnh lùng nhìn ta rồi nói: "Nàng lừa ta."

 

Ta cũng không phủ nhận: "Như vậy thì sao?"

 

Hứa Trưởng Tấn ra hiệu cho đám gia nhân lui xuống, sau đó thong thả đi tới đình nghỉ mát cách đó không xa.

 

Bảo đảm có thể nhìn thấy ta nhưng sẽ không nghe được cuộc trò chuyện ta và Ngụy Tầm.

 

Ngụy Tầm nhìn thấy Hứa Trưởng Tấn tránh đi, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng cười một tiếng: "Ta đã nghĩ nàng thật sự không để tâm đến những chuyện ta từng làm, thật lòng muốn trở thành thê tử của Ngụy Tầm ta."

 

Nhưng sự thật thì không phải như vậy.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Ta đồng ý sẽ cùng hắn đón lễ Hoa Triêu chỉ là để giữ chân hắn.

 

Trong những năm qua ta đã tận tâm làm một thê tử của hắn, nhi tức của Ngụy gia, cũng vì tính toán cho ngày rời đi hôm nay.

 

16.

 

Ta không nói nên lời, xem như ngầm thừa nhận lời hắn nói.

 

Ngụy Tầm mím môi.

 

Hắn chưa bao giờ bị người khác trêu đùa như thế này.

 

"Nếu nàng oán trách chuyện giữa ta và Vương Nhược Thanh, vậy ta thừa nhận, nhưng lúc đó ta còn trẻ tuổi, khó tránh sẽ phạm sai lầm. Ta đã cưới nàng, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với nàng, đến bây giờ ta cũng hận không thể cho mình một bạt tai, vậy tại sao nàng không bỏ qua khúc mắc này mà tin ta một lần nữa?"

 

Ta nhìn hắn, bình tĩnh một cách lạ thường.

 

"Nhưng ngài đã quên ý định ban đầu khi ngài cưới ta là gì rồi sao? Bây giờ ngài vứt bỏ Vương Nhược Thanh mà chọn ta, bất quá cũng chỉ vì ngài nhận ra nàng ta cũng không còn là người nữ tử lương thiện trong lòng của ngài nữa, nếu như sau này cũng có một nữ tử như vậy xuất hiện, ngài cũng sẽ yêu nàng ta. Đến lúc đó nếu ta tiếp tục ngang ngược ngăn cản, ngài lại trách ta không đủ hiền lương thục đức, không xứng làm thê tử của Ngụy Tầm ngài.”

 

"Ngụy Tầm, con người của ngài chính là như vậy, thủ đoạn hèn hạ, đứng núi này trông núi nọ. Ở lại bên cạnh ngài, ta thấy không có bất cứ hy vọng nào cả."

 

Sau khi ta nói nhiều như vậy, nhưng sắc mặt của Ngụy Tầm từ đầu đến cuối chẳng có gì thay đổi.

 

Duy đến lúc nói đến câu cuối cùng, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, cơ thể hắn lảo đảo ngã về sau, gần như không thể đứng vững.

 

Cha nương của ta vội vàng chạy đến đứng chắn giữa chúng ta, còn gọi hộ viện đến, cuối cùng cũng tiễn được Ngụy Tầm ra ngoài.

 

Những năm qua ta đã nhìn thấy bóng lưng của hắn rất nhiều lần.

 

Có khi phong độ ngời ngời, có khi tự cao tự đại, lúc lại cao quý lạnh lùng, bất cứ lúc nào cũng thong dong tự tại.

 

Nhưng giờ đây khi ta nhìn theo bóng lưng ấy lại cảm nhận được một nỗi cô quạnh mơ hồ.

 

 

Loading...