Giờ Mới Biết Hối Hận Sao? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-17 11:34:36
Lượt xem: 1,218
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Ta bị nghẹn lại.
Những lời này nói ra, ngược lại khiến ta và hắn như thể tình ý sâu đậm.
Nhưng thực tế là giữa ta và hắn vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tình cảm, nếu thực sự phải tính toán đến cùng thì tất cả đều là hắn nợ ta.
Năm tháng trước, khi chúng ta gặp thích khách ở ngoại ô, ta lập tức muốn trốn đi… kể từ sau chuyện trong ngục lần trước, ta đã quyết tâm không bao giờ quan tâm đến sống c.h.ế.t của hắn nữa.
Dĩ nhiên ta cũng không biết võ công, căn bản chẳng có bản lĩnh để giúp hắn.
Nhưng lạ thay, dường như tên thích khách kia không nhắm chuẩn xác lắm, từng chiêu từng thức đều hướng về phía ta.
Ta không kịp né tránh nên trúng một đao.
Đêm đó, hắn ôm chặt lấy ta, suýt nữa g.i.ế.c đỏ cả mắt, gần như phát điên mà đưa ta đến y quán.
Sau đó, hắn ngày đêm túc trực bên cạnh ta nửa tháng, mỗi ngày đều trông chừng từng miếng ăn, ngụm nước của ta, sợ rằng ta lại xảy ra chuyện gì nữa.
Thế nhưng khi ta tỉnh lại, ý niệm đầu tiên trong đầu lại là Ngụy gia cây cao bóng cả, cũng dễ chuốc họa vào thân, con người của Ngụy Tầm quả nhiên là kẻ khiến người ta căm ghét.
Lại nghĩ đến những chuyện đã qua bao năm nay.
Nhiều không kể xiết.
Càng nghĩ ta lại càng cảm thấy đau lòng, đau đến mức suýt nữa đã bật khóc.
Những năm qua vẫn luôn là như vậy.
Mỗi khi nhìn thấy đình hóng mát bên hồ, bức tường hoa ở phía Tây, hay ánh trăng lững lờ nơi chân trời, ta đều muốn rơi lệ.
Ta cố gắng nuốt nước mắt vào lòng nhìn về phía Ngụy Tầm, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra hai chữ hòa ly.
Nhưng rồi lại nhớ đến lời căn dặn của Ngụy mẫu, ta đành cứng rắn nuốt trở lại.
Cuối cùng ta chỉ coi như chưa từng nghe thấy câu nói kia, ta mỉm cười khuyên nhủ: “Vậy chàng đã để mắt đến cô nương nào khác rồi sao? Nếu có thì cứ nói với ta một tiếng.”
Ngoại trừ thay lòng đổi dạ ra thì ta thực sự không nghĩ ra lý do nào khác có thể giải thích cho những hành động hiện tại của hắn.
Ngụy Tầm nghe xong, ánh mắt hắn nhìn ta hơi kỳ lạ, một lát sau hắn đột nhiên bật cười khe khẽ, ngược lại hỏi ta: “Nếu ta thực sự có người trong lòng, bất kể là ai thì nàng cũng sẽ giúp ta sao?”
Ta vô thức nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tầm.
Ta chân thành trả lời: “Đương nhiên, nhưng tiền đề là không được trái với đạo nghĩa.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nghe đến đây, có lẽ hắn cũng chợt nhớ đến điều gì đó.
Ý cười bên khóe môi hắn nhạt dần.
Hắn xoay người, chắp hai tay sau lưng, tà áo trắng hòa cùng dải lụa đỏ, vô cớ tăng thêm vài phần âm u lạnh lẽo.
Hắn chỉ thản nhiên nói: “Ừm.”
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-moi-biet-hoi-han-sao/chuong-4.html.]
Sau ngày hôm đó ta đã để ý rất lâu.
Nhưng mãi vẫn không hề thấy bên cạnh Ngụy Tầm xuất hiện thêm một cô nương nào khác.
Ta không hiểu, rốt cuộc Ngụy Tầm và Vương Nhược Thanh vì sao lại đi đến bước đường này.
Lòng ta nóng như lửa đốt, vạn lần không cam lòng ngồi yên chờ chết.
Vậy nên ta càng tận tâm lấy lòng Ngụy mẫu.
Mặt khác, ta lại đích thân đến tửu phường của Vương gia một chuyến.
Ngồi trong xe ngựa, ta vén rèm lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Nhược Thanh từ bên trong bước ra.
Đã lâu lắm rồi ta không gặp nàng ấy, nàng ấy cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn là dáng vẻ yếu đuối mảnh mai như cành liễu trước gió, đôi mắt sáng long lanh, vòng eo mảnh dẻ.
Quả nhiên bên cạnh nàng ấy có một nam tử đi theo, trông như một thư sinh, luôn miệng nói chuyện với nàng ấy.
Nhưng Vương Nhược Thanh lại luôn lạnh nhạt, trông chẳng có chút tinh thần nào.
Trong long ta khẽ thở dài, Ngụy Tầm không lừa ta, quả thật Vương Nhược Thanh đã thành thân rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, ta chỉ thoáng thất thần, trong lòng nghĩ hóa ra đây chính là nữ tử mà phu quân ta để tâm.
Thực ra cũng không có gì gọi là một khắc kinh tâm động phách.
Năm đó khi Ngụy Tầm đỗ Tiến sĩ, cùng các đồng môn đến tửu phường uống rượu chúc mừng, trong lúc nâng ly cạn chén thì Vương Nhược Thanh dịu dàng bước ra, dâng cho hắn một chén nước ấm rồi thấp giọng nói: “Uống rượu hại thân”, thế là mối nhân duyên này đã kết thành từ đó.
Nàng ấy không hẳn là tuyệt sắc giai nhân, thậm chí không sánh bằng bất cứ cô nương nào mà hắn từng gặp, nhưng đó lại là thời khắc đắc ý nhất của hắn, giữa men say mơ hồ, hắn nhìn thấy nàng ấy, dung nhan tựa phù dung, như thế là đủ rồi.
Sau này khi ngày càng tiếp xúc nhiều hơn thì hắn lại càng cảm thấy Vương Nhược Thanh rất đặc biệt, nàng ấy chưa từng sợ hãi hay ngưỡng mộ gia thế của hắn, còn rất lương thiện.
Dĩ nhiên trước đó ta chưa từng nghĩ tới một chuyện, đó là khi thành thân rồi, tương lai ta lại phải chuẩn bị tâm lý để nạp thiếp cho phu quân của mình.
Bởi vì rất đơn giản, ta chỉ cần liếc mắt nhìn Hứa Trường Tấn lần đầu tiên thì ta đã biết hắn ta sẽ không bao giờ có ngày đó.
Hắn ta là người dễ đỏ mặt như vậy mà, làm gì có thể thích nổi nhiều cô nương như thế chứ?
8.
Dưới phố chợ, thứ không thiếu nhất chính là miệng lưỡi thế gian.
Ta xuống xe ngựa rồi bước vào trà quán bên cạnh uống một chung trà thì đã nghe rõ mọi chuyện.
Bà chủ của trà quán nói, cô nương của Vương gia vốn định làm thiếp cho một nhà quyền quý, đôi bên đã định sẵn rồi, chỉ chờ đến năm nay là sẽ vào cửa, vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người cũng hòa thuận lắm.
Nhưng có lẽ vì hòa thuận quá mà Vương Nhược Thanh lại gặp được chính thất của vị đại quan kia vài lần, cảm thấy nàng ta là một kẻ nhu nhược mềm yếu, thế là nàng ấy sinh lòng tham vọng, muốn làm bình thê*.
(*) Bình thê: Chính thê ngang hàng, dù nhập môn sau nhưng có địa vị ngang với vợ cả.