Giờ Mới Biết Hối Hận Sao? - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-17 11:34:25
Lượt xem: 1,323
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Nói thật thì ta cũng không phải người có tấm lòng Bồ Tát, nhất định phải giúp họ thành toàn.
Từ quyết định muốn rời đi, ta liền suy nghĩ, nên như thế nào cùng Ngụy Tầm hòa ly.
Từ khi quyết định rời đi thì ta đã nghĩ cách để cùng Ngụy Tầm hòa ly, ta biết rõ chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.
Hắn đã tốn bao công sức mới chọn được một người dễ khống chế như ta, còn cố tình phá hủy hôn sự của ta và Hứa Trường Tấn, chỉ để sau này ta toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho ý trung nhân của hắn, nếu ta rời đi thì tất cả kế hoạch của hắn sẽ đổ sông đổ bể.
Hơn nữa, hắn còn phải nhanh chóng tìm một chính thê mới phù hợp với điều kiện như ta.
Cho nên nửa năm qua ta luôn cố ý lấy lòng Ngụy mẫu.
Vì để bà ấy vui lòng mà ta ân cần hầu hạ mỗi ngày, dù trời đông giá rét cũng không lười biếng, để giúp bà ấy giảm đau đầu mà ta cũng bỏ nhiều công sức tìm ngự y để học cách xoa bóp.
Bà ấy vốn đối xử với ta không tệ, chỉ là có chút xa cách, thiếu sự thân thiết, nhưng thời gian trôi qua, lòng người đâu phải sắt đá, dần dà bà ấy cũng bắt đầu lo lắng cho ta, quan tâm đến mọi chuyện của ta, thậm chí còn tìm cách giúp ta và Ngụy Tầm hòa hợp hơn.
Mỗi lần nghe thấy những lời đó thì ta đều trầm mặc không nói.
Cho đến vài ngày trước, ta mới thật lòng bày tỏ mọi chuyện với bà ấy, nước mắt ngắn dài kể về những khó khăn của ta suốt mấy năm qua, ta khẩn cầu bà ấy ra mặt nói giúp ta với hoàng thượng.
Dù gì đây cũng là thánh chỉ ban hôn, nếu muốn hòa ly thì ta nhất định phải vượt qua cửa ải này.
Ngụy mẫu là di mẫu của hoàng đế, trước giờ bà ấy vẫn luôn có tiếng nói trong hoàng cung, chỉ cần bà ấy đồng ý thì chuyện này coi như thành công hơn một nửa.
Nếu bà ấy không chịu thì ta cũng đã nghĩ xong cách đối phó, ta sẽ trở mặt với Ngụy Tầm, làm một nữ nhân độc ác, hắn vì Vương Nhược Thanh nên nhất định sẽ không chấp nhận ta.
Ngụy mẫu đứng trước tấm bình phong, trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài: "Thôi được rồi, ta đã biết, Ngụy gia chúng ta vốn không giữ được một nhi tức tốt như con, tên nhi tử đầu lợn đó của ta đúng là hồ đồ, có được một cô nương tốt như vậy mà không biết trân trọng, suốt ngày chỉ nhớ đến…"
Nói đến đây, bà ấy khó chịu đưa tay day trán, có chút thất vọng: "Thế này đi, chờ nó rước được cô nương họ Vương đó vào cửa đã rồi nói, tránh gây thêm chuyện rắc rối, ta luôn cảm thấy nó đối với con có chút…”
Nói đến đây thì bà ấy lại không nói tiếp nữa.
Câu cuối cùng này thì ta cũng không hiểu lắm, nhưng những lời trước đó thì rất rõ ràng.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nếu ta rời đi thì Ngụy Tầm sẽ lập tức phải tìm một thê tử khác phù hợp, lúc đó phiền phức sẽ không nhỏ, thế nên ta đồng ý chờ thêm để hắn rước được Vương Nhược Thanh vào cửa.
Thế là ta gấp rút chuẩn bị hôn sự này.
Nhưng giờ đây, ngay cả sính lễ mà ta cũng đã chuẩn bị xong.
Ngụy Tầm cũng sắp được ở bên người trong lòng hắn, sớm chiều gặp nhau.
Thế mà cũng không biết hắn phát bệnh gì, chẳng những không vui vẻ mà sắc mặt còn có mấy phần cổ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-moi-biet-hoi-han-sao/chuong-3.html.]
Hắn nghiêng mắt nhìn ta, giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút bực bội khó tả: "Cầu thân sao? Nàng đúng là tốn công rồi."
Ta chỉ thuận miệng đáp lại: "Đây thì tính là gì, vốn dĩ ta rất thích nhìn thấy những người có tình cuối cùng có thể trở thành quyến thuộc mà.”
Hắn nhìn ta rất lâu, sau đó mới thở dài: "Thật ra tháng trước nàng ấy đã thành thân rồi.”
Sắc mặt của hắn trầm xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng, khoảnh khắc đó dường như không có chút tiếc nuối nào.
5.
Trái tim ta đập mạnh.
Ta bị dọa đến mức suýt thất thố tại chỗ.
Ta bắt đầu cảm thấy có lẽ suốt thời gian qua mình đã bỏ lỡ điều gì đó, bởi vì với tính cách của Ngụy Tầm, bất cứ thứ gì hắn để mắt tới thì hắn nhất định sẽ giành lấy bằng được.
Giống như khi trước lúc ta chỉ vô tình để lộ một chút yếu đuối trước mặt hắn, vậy mà hắn đã tìm mọi cách đưa ta vào cửa, nhưng hắn lại không hề thích ta, thậm chí suốt một thời gian dài sau khi ta gả vào phủ, hắn còn chẳng biết rằng tên của ta không phải là Lâm Thục, mà là Lâm Thư.
Hắn còn chưa từng xem kỹ thánh chỉ, cứ nghĩ rằng chữ “Thục" trong tên của ta mang ý nghĩa đoan trang, hiền thục, nhưng thực ra không phải như thế, đó là chữ "Thư" trong “Du du thư thái, uyển uyển tình hoài."
Phụ mẫu của ta chưa bao giờ cho rằng một cô nương phải nhất mực đoan trang, giỏi quản gia trị nội, họ hy vọng ta có thể sống một đời tự do, rực rỡ theo ý mình.
Thuở nhỏ, đúng là ta đã sống như thế, nhưng sau khi đính hôn với Hứa Trường Tấn, hắn ta đối xử với ta hết lòng hết dạ, khiến ta luôn muốn bản thân trở nên tốt hơn để xứng đáng với hắn ta, cho nên ta mới bắt đầu học cách quản lý gia đình, học cách trở nên dịu dàng và ngoan ngoãn.
Chỉ là… đến cuối cùng khi Ngụy Tầm đến dò hỏi về Tam cô nương của Lâm gia thì những điều này lại trở thành tất cả những gì khiến hắn vừa lòng đẹp ý.
Cho nên giờ phút này thực sự ta không thể hiểu nổi.
Ngụy Tầm thích Vương Nhược Thanh đến vậy, coi nàng ấy như báu vật.
Làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng ấy gả cho người khác chứ?
Nhưng chuyện đó tạm gác sang một bên đã, giờ hắn giở trò này, chuyện hòa ly giữa ta và hắn không biết có biến số gì hay không.
Nghĩ tới đây ta có chút tức giận.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn rồi chỉ vào đống sính lễ trong viện: "Vậy phải làm sao bây giờ? Sao chàng không nói sớm?"
"Hơn nữa, nàng ấy đã thành thân rồi, vậy mà chàng chẳng hề sốt ruột chút nào sao?"
Tranh giành, đoạt lấy… chẳng phải đây là điều hắn giỏi nhất hay sao?
Hắn không vội trả lời, mà trước tiên, hắn đưa tay phủi đi chiếc lá rụng trên vai ta rồi mới thản nhiên mở miệng, giọng điệu vừa lơ đễnh vừa hàm chứa ẩn ý: "Chẳng phải còn có nàng sao?"
"Nàng ấy đã thành thân rồi, thì cứ để mặc nàng ấy thôi."