Giờ Mới Biết Hối Hận Sao? - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-02-17 11:34:13
Lượt xem: 1,298
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào thời điểm đó Ngụy Tầm cũng bề bộn nhiều việc, căn bản không có ở phủ.
Ta không tìm thấy hắn.
Chỉ có thể tự mình giải quyết tốt hậu quả.
Chờ giải quyết xong mọi chuyện thì Vương Nhược Thanh lại đích thân làm chút thức ăn đưa tới cửa, khẩn cầu Ngụy Tầm chuyển giúp nàng ấy.
Nàng ấy vô cùng tủi thân, hai mắt đẫm lệ nhìn Ngụy Tầm, nàng ấy nói ý định ban đầu của nàng ấy cũng không phải là như thế này, nàng ấy cũng không muốn gây phiền toái cho hắn.
Đến lúc đó Ngụy Tầm mới biết ta đã làm những gì, hắn cầm theo hộp thức ăn, lần đầu tiên bước vào viện của ta, dưới ánh trăng, hắn ngước mắt nhìn ta, dường như hắn ngẩn người trong chốc lát.
Ta không nhận hộp thức ăn đó.
Ta chỉ mỉm cười với hắn: "Năm trăm lượng."
Hắn ngạc nhiên, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Ta giải thích: "Ta giúp chàng giải quyết mọi chuyện, cũng nên trả công cho ta chứ?"
Hắn sững sờ, trên mặt thoáng chút bối rối, hôm sau hắn cho người đem năm trăm lượng đến cho ta.
Từ đó về sau hắn rất ít khi lui tới tìm Vương Nhược Thanh.
Dần dà chúng ta cứ thế mà chung sống.
Hắn cần ta làm cái gì thì cũng dễ nói, chỉ cần đưa bạc cho ta thì ta đều giúp hắn.
Ta giúp hắn chọn son phấn, mua y phục cho Vương Nhược Thanh.
Hắn cũng có qua có lại, ngoại trừ đưa bạc cho ta thì thỉnh thoảng cũng sẽ đưa cho ta vài bức thư pháp, tranh cổ hoặc vài quyển sách.
Những tỷ muội thân thiết của ta lần lượt xuất giá.
Nhưng không ai trong số họ sống như ta.
Về sau, hắn bị liên luỵ vào một vụ án nên bị tống giam vào ngục.
Ngụy phủ cũng bị quan binh bao vây, không ai được phép ra vào.
Thời điểm đó ta tình cờ không có ở trong phủ nên may mắn tránh được một kiếp, ta cải trang, vì hắn mà vất vả chạy đôn chạy đáo, thậm chí số bạc trước đây kiếm được từ hắn ta cũng tiêu sạch chỉ để gặp hắn một lần.
Hắn trông thấy ta thì kinh ngạc đứng dậy, rất lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng.
"Sao nàng lại đến đây?"
Mãi sau này ta mới biết, tất cả chỉ là một cái bẫy.
Người trong Ngụy phủ đều biết, mà Vương Nhược Thanh cũng biết.
Chỉ có mình ta là bị giấu trong bóng tối.
Lúc này, ta bắt đầu có suy nghĩ muốn rời đi.
Nhưng ta còn chưa nghĩ ra cách làm sao để hòa ly với Ngụy Tầm, cũng chưa biết sau này mình nên làm gì, cho nên ta chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng có lẽ bởi vì cảm giác áy náy, nên nửa năm sau đó Ngụy Tầm không nhắc đến Vương Nhược Thanh trước mặt ta nữa.
Thậm chí có một lần, ta cùng hắn từ ngoài phủ qua về thì đã là giờ Tuất, viện của hai chúng ta không ở cùng một phương hướng, lúc qua chỗ ngã ba, hắn siết chặt chiếc đèn lồng trong tay, ngập ngừng hỏi một câu: "Hôm qua vừa có tuyết rơi, tuyết đọng trong Hải Đường Viện có dày lắm không?"
Câu hỏi này của hắn rất vô nghĩa.
Sáng sớm hôm nay, hạ nhân đã dọn sạch tuyết rồi, bây giờ không thể nhìn thấy dấu vết tuyết đọng ngày hôm qua nữa rồi.
3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-moi-biet-hoi-han-sao/chuong-2.html.]
Cơn gió xuyên qua đình viện, những đóa hoa quỳnh trên cây rụng rơi lả tả như mưa.
Ta đếm đếm đầu ngón tay nhẩm tính, cuối cùng ngày mà Thẩm Tầm mong đợi cũng đến rồi.
Ta cho người chuẩn bị sính lễ.
Không nhiều, nhưng đều rất quý giá.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Đều được lấy từ trong tư khố của Ngụy Tầm.
Từ ngày hắn ra khỏi ngục, hắn đã đưa chìa khóa cho ta.
Hắn nói ta là thê tử của hắn.
Những thứ này, tất nhiên để cho ta quản lý giúp hắn.
Lúc ban đầu mỗi khi có tiệc tùng hay qua lại mà cần lấy đồ từ tư khố, ta đều sẽ phái người đi thông báo hắn một tiếng.
Nhưng mấy lần như thế thì hắn không vui.
Hắn tặc lưỡi một tiếng rồi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Nàng muốn lấy gì thì cứ lấy, muốn khiêng đi hết cũng được."
Bây giờ là lúc ta giúp hắn cưới được người trong lòng.
Ta lại càng không có gì phải kiêng dè.
Ta cho người chuyển tất cả những thứ đó đến viện của Ngụy Tầm, ta đứng ở ngoài cửa viện chờ hắn.
Chờ không lâu lắm thì hắn đã trở về.
Vừa nhìn thấy ta thì bước chân của hắn hơi khựng lại, khóe môi mỏng cong lên.
Hồi lâu sau, đột nhiên hắn mỉm cười: "Thật hiếm khi thấy nàng chủ động đến tìm ta một lần."
Ta gật đầu: "Chuẩn bị một bất ngờ cho chàng."
Lần này hắn không bước đi nữa, nhíu mày nhìn ta, thậm chí hơi thở cũng trở nên dè dặt.
"Là nàng tự tay chuẩn bị sao?"
Ta gật đầu, có chút đắc ý: "Đúng vậy."
Phải mất rất nhiều công sức chuẩn bị đấy.
Ánh mắt của hắn dần trở nên ảm đạm, hắn nhìn ta không chớp mắt.
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua mái tóc ta rồi chiếu lên hàng mi hắn, lấp lánh ánh vàng.
Hắn nuốt khan rồi khẽ cười một tiếng.
Ta nghĩ rằng hắn đã đoán được món quà bất ngờ của ta, cho nên ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó chủ động bước vào trong viện.
Hắn đi theo phía sau ta.
Nhưng khi nhìn thấy những dải lụa đỏ phủ kín khắp viện, ta quay đầu lại định tự khen mình vài câu thì lại phát hiện không biết từ lúc nào Ngụy Tầm đã dừng bước.
Ánh mắt của hắn rơi trên người ta, sắc mặt hơi lạnh lùng.
Ta bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, ta hơi không hiểu ý của hắn là gì.
Ta suy nghĩ chốc lát rồi cũng không hỏi nhiều, ta chỉ nói: "Ta tính toán rồi, hai năm kỳ hạn sắp hết rồi, Nhược Thanh cô nương cũng đợi chàng lâu như vậy rồi, cho nên ta đã chuẩn bị sính lễ, chàng mang theo đến đón nàng ấy, nhất định nàng ấy sẽ rất vui."
Nói xong, ta cảm thấy mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ: "Chàng xem qua một lượt đi, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai ta sẽ sắp xếp người đến Vương gia cầu thân."