GIÀY KHÔNG VỪA CHÂN, CỞI BỎ THÔI! - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-12 12:25:57
Lượt xem: 14,185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn thường hôn lên nốt ruồi lệ của lúc ân ái.  

Ta thích, nhưng cũng tin.

 

Chỉ là một nốt ruồi lệ, đời một nghìn thì cũng tám trăm sở hữu, lẽ nào ai cũng là kẻ thế ?

 

giờ đây, tin .

 

Nhìn vẻ mặt cau của Bùi Hoài, cùng ánh mắt đỏ bừng khi Thư Hoa ủy khuất, rực rỡ như ngọn lửa.

 

Ta bật .

 

"Bùi đại nhân, chúng hòa ly thôi."

 

11

 

"Chỉ là đồ thế, đáng vứt thì vứt thôi."

 

Trong tiếng kêu kinh hãi của Thư Hoa, cởi bỏ đôi giày chân đau nhức, xoay rời .

 

"Đừng quên, ký thư hòa ly."

 

Bùi Hoài định đuổi theo , nhưng khi Thư Hoa khẽ rên một tiếng, vội vã :  

"Lại thoải mái ở ?"

 

Những bước chân rỉ máu, đau đớn khôn cùng, nhưng chẳng thể sánh bằng nỗi đau trong lòng ngay lúc đó.

 

Tình yêu thuở thiếu thời, cuối cùng cũng chỉ biến thành bùn đất chân, đau cho ?

 

Mẫu từng là nha cận của Đại Trưởng Công chúa. Đại Trưởng Công chúa nhớ tình xưa, sai đón lên chiếc kiệu rộng rãi của bà.

 

Khi cô của băng bó vết thương đầy m.á.u chân , Đại Trưởng Công chúa lạnh lùng :  

"Đi sai đường, tất nhiên sẽ đầu rơi m.á.u chảy."

 

Ta hiểu !

 

Đôi giày chân vứt bỏ, phù hợp càng nên vứt bỏ.

 

Đêm đó, dâng lên thư hòa ly, dọn về ở cố trạch của nhà họ Cố.

 

12

 

Khi Bùi Hoài về đến phủ, đèn đuốc tàn lụi, gió lạnh thổi qua bỗng dưng thấy bồn chồn.

 

Hôm nay, sân viện trống vắng hơn hẳn, cũng lạnh lẽo hơn hẳn.  

Thậm chí, ngay cả thư phòng mà thường ở cũng giống như một con quái thú khổng lồ há to miệng, nuốt chửng cửa.

 

Cuối cùng, Bùi Hoài cũng nhớ đến Cố Uyển Thanh.

 

Sân viện của Cố Uyển Thanh, giống như tính cách của nàng, luôn tĩnh lặng và lạnh nhạt, nhưng cũng ấm áp khói bếp.

 

Cái lò nhỏ trong sân lúc nào cũng bốc nghi ngút, giống như chính nàng, gì nổi bật nhưng khiến thấy an lòng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn định bước , hỏi nàng , nhưng bước một bước, quản gia chặn mặt:  

"Đại nhân, phu nhân ."

 

"Cố bà bà bảo lão nô giao tận tay bức thư cho đại nhân."

 

Cả Bùi Hoài cứng đờ, chỉ nghĩ rằng Cố Uyển Thanh đang giận dỗi.

 

"Hồ đồ!"  

Hắn tiện tay mở thư .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giay-khong-vua-chan-coi-bo-thoi/4.html.]

 

Trên tờ giấy mỏng là ba chữ "Thư hòa ly" to lớn, ngay lập tức châm ngòi cơn giận của Bùi Hoài.

 

"Nàng cứ quá lên , để xem nàng gì!"

 

Khi nàng trở về phủ, hãy xem nàng hạ cầu xin thế nào."

 

Tờ thư hòa ly ném chân, gió thổi nó bay lượn, cuối cùng rơi xuống hồ nước gần đó, nét chữ thanh tú nhòe thành một mớ hỗn độn.

 

Lão quản gia theo bóng lưng rời của Bùi Hoài, tờ thư hòa ly còn rõ hình dạng, chỉ lắc đầu ngán ngẩm:  

"Phu nhân hiền lành ngoan ngoãn như , nào từng cãi vã với ai."

 

13

 

Ngày hôm khi trở về Cố phủ, xin Đại Trưởng Công chúa cho nữ học của bà.

 

Đại Trưởng Công chúa đúng, đời còn bao chuyện quan trọng hơn tình ái.

 

Thiếu một phù hợp, chấm dứt một mối tình sai lầm, gì là to tát cả.

 

Không ai thể quá khứ, nhưng mỗi đều thể bắt đầu .

 

Ta còn cả một cuộc đời dài phía , nên vùi lấp trong mối quan hệ mục nát và tình cảm vấy bẩn.

 

Ngoài Bùi phủ, trời cao biển rộng.

 

Tuy từng bước chậm chạp đôi chân bó nhỏ, nhưng vẫn cố gắng nhón chân để thế giới rộng lớn hơn.

 

Ta học đàn, học cờ, học thư pháp, hội họa, thậm chí cả việc trị thế.

 

năng khiếu, vẫn chuyên tâm và chăm chỉ luyện tập, lặp lặp từng chút một.

 

Ở đây, ai vì gặp khó khăn mà suy sụp, cũng ai buồn bực vì tài năng kém cỏi.

 

Họ thường :  

"Hôm nay tiến bộ hơn hôm qua, hôm nay chính là phiên bản nhất của ."  

"Nếu ngày mai giỏi hơn một chút, thì sẽ mạnh mẽ hơn ba phần."  

"Ta so đo với ai, chỉ đang nhất những gì thể, và tu luyện bản mà thôi."

 

Đó là một thế giới từng thấy. Nữ giáo quan dạy thủ công :  

"Đều là những kỹ năng sinh nhai, nghề thì học nghề khác. Ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng giỏi, luôn nghề phù hợp với ngươi."  

"Chỉ cần một kỹ năng trong tay, con đường của chúng sẽ rộng mở hơn nhiều, tiến lùi đều do bản lựa chọn."  

"Tứ hợp viện còn là nơi duy nhất để an cư, mà chỉ là một trong nhiều sự lựa chọn của ngươi."

 

Nữ giáo quan dạy tư tưởng khai sáng cũng :  

"Chúng cơ hội tranh giành một vị trí trong thế giới rộng lớn , vì bản mà chiến đấu. Còn lo gì chuyện bình đẳng nam nữ trở thành lời suông?"

 

Ngày ngày chìm đắm trong những điều đó, dần đổi cách nhận về thế giới, cũng như cách nhận chính .

 

Con từng ngày từng ngày ở phủ, chỉ đợi chờ phu quân, để tâm trạng lên xuống theo , giờ đây dường như biến mất, đó là của ngày hôm nay, mỗi ngày một tiến bộ, trong sự học hỏi về tự do và bình đẳng.

 

Ta yêu thích chính bản bây giờ.

 

Ta tập trung việc rèn luyện bản , để nền cho ai, cũng để tô điểm cho ai.

 

Ta còn vì ai mà đốt lửa trong bếp lò, cũng còn để tâm đến ai.

 

Ta cắm đầu học tập, và dùng chút sản nghiệp nhỏ của để chăm sóc nhũ mẫu chu đáo.

 

Người đời đến bước đường cùng, khó mà , nhưng họ rằng vượt qua bức tường gai giam cầm , một thế giới lớn hơn, và từng nghĩ đến chuyện đầu !

 

Khi ngẩng đầu lên, mùa đông đến, thế giới bên ngoài đổi.

Loading...