lúc đó, Ngụy Huyền lên tiếng giải thích: “Tạ Thái thú thứ , tại hạ là Ngụy Huyền của Thiên Diễn Tông, là tiểu Đại Song vô lễ, mong Thái thú rộng lòng tha thứ. Trước lúc xuống núi, sư phụ căn dặn nếu khiến Thiên Diễn Tông mất mặt thì khỏi cần về. Tại hạ lòng tin thể giúp Thái thú điều tra rõ vụ án .”
“Hahaha, ! Ngụy đạo trưởng quả là tuổi trẻ tài cao. Tối nay sẽ mở yến tiệc khoản đãi các vị, tiệc mời đạo trưởng cùng đồng môn nghỉ phủ Thái thú, ngày mai sẽ cùng hợp tác điều tra.”
Một tràng sảng khoái vang lên, sắc mặt Tạ Trúc Niên cũng như mây mù tan biến, trời hửng nắng.
Ta đầu về phía Đại Song, sắc mặt nàng quả nhiên chẳng khác gì gương mặt khó chịu đó của Tạ Trúc Niên.
Tối đó, chẳng rõ vì , càng đến gần giờ rời yến tiệc, trong lòng càng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt. Ta xưa nay vốn tin trực giác của , liền lấy quẻ bói một quẻ. Kết quả hiện là đào hoa vận, nhân duyên sâu đậm???
Ta thật là hồ đồ mà! Giờ là lúc sinh tử, thế mà bói chuyện nhân duyên.
Ta lập tức xáo quẻ, bói về họa phúc. Quẻ hiện là “quẻ Lữ”, nghĩa là hữu kinh vô hiểm. Dù tin khả năng gieo quẻ của , nhưng vạn sự vẫn nên cẩn thận.
Ta đến phòng của Ngụy Huyền, còn bước thấy giọng của Đại Song:
“Sư , thật sự thích Song nhi ? Cái tên Mạnh Kiều thì gì ? Nàng hiểu lòng như ? Có thể ở bên lúc cô đơn tịch mịch ?”
Câu của Đại Song khiến nổi giận đến mức chẳng buồn gõ cửa, cứ thế xông . Ta còn chẳng kịp xem Ngụy Huyền đang ở , trừng mắt hỏi Đại Song:
“Ngươi với cái từ ‘hiểu lòng ’ thì điểm nào liên quan ?”
Ngươi gì cũng nhịn , nhưng tuyệt đối thể để ngươi trắng đen lẫn lộn mà tự tâng bốc bản như !
Đại Song thấy giọng thì . Ủa, đây thật sự là Đại Song ? Ta sững .
Một váy đỏ, vai ngọc lộ rõ, ánh mắt đầy mê hoặc, cả trông vô cùng yêu mị. Ta khỏi hoài nghi, chẳng lẽ phá hoại chuyện của ?
“Mạnh cô nương, ngươi cũng tới tìm sư ?” Đây là đầu tiên Đại Song chuyện với bằng giọng điệu yêu kiều như thế.
“Ngươi đấy chứ?” Ta thật tin nổi, ba ngày mà Đại Song để lộ bản chất thật?
Hơn nữa, Ngụy Huyền rõ ràng trong phòng, nàng đang chuyện với ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giao-long-ta-cua-do-dao-truong-roi/chuong-8.html.]
“Không cả.”, giọng Đại Song ngọt đến mức khiến phát ngấy.
“Đại Song , xem sư ?” Ta tiện tay chỉ ngoài cửa, Đại Song mà thật sự đầu theo. Cùng lúc đó, đốt một lá phù, biến hóa một Ngụy Huyền giả, đúng lúc Đại Song đầu , "Ngụy Huyền" bước đến mặt nàng, cất giọng ngọt ngào đến phát buồn nôn:
“Song nhi, sư ở đây.”
Đại Song lập tức nhào lòng "Ngụy Huyền", thẹn thùng : “Đáng ghét, sư lừa gạt .”
“Còn do Song nhi dễ gạt .” "Ngụy Huyền" dịu dàng cưng chiều nàng.
Khoảnh khắc , chẳng còn thấy khuôn mặt của Ngụy Huyền gì là đẽ nữa.
Tuy nhiên, hành vi của "Ngụy Huyền" đều do điều khiển. Dù chỉ duy trì nửa canh giờ, nhưng chắc là đủ thời gian để nghĩ cách đối phó.
Có điều thật sự thấy với Ngụy Huyền, dùng gương mặt tuấn tú như thần giáng trần của để mấy chuyện ô uế như …
Đợi đến khi "Ngụy Huyền" giả dắt Đại Song khỏi, vội vàng tranh thủ thời gian tìm Ngụy Huyền thật. Còn tới một canh giờ nữa là yến tiệc bắt đầu .
Ngón tay đốt một lá ẩn phù, che giấu hình, lặng lẽ về phía phòng của Thái thú.
Lúc trò chuyện đó, cảm nhận điểm nào dị thường ở ông , phủ Thái thú cũng chẳng lấy một chút yêu khí. hành vi kỳ quái của Đại Song cho thấy phủ nhất định điều bất thường.
Tìm đến phòng của Tạ Thái thú, cửa đóng chặt. Ta đành đốt tiếp một lá xuyên tường phù, tiến trong. Tạ Thái thú đang thư, thư : "Khách đến, kính xin chủ quân phân phó."
Chủ quân?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Một Thái thú địa phương xưng hô như trong thư? Địa vị nhận thư còn cao đến mức nào?
Tạm thời xem như một manh mối. Điều quan trọng hơn là bước tiếp theo ông định gì, để còn cách phòng .
Ta tìm kiếm trong phòng ông xem còn manh mối nào khác , bất chợt ánh mắt một chiếc gương đồng đặt giữa bàn hút lấy. Ta bước tới gần gương, mới cách một sải tay, bỗng dưng...
"Cha, đưa con năm ngàn lượng bạc!" - Một tiếng quát lớn vang lên, cửa phòng đá văng.
“Con điên ? Năm ngàn lượng? Tạ Nguyên, con tưởng là hoàng quốc thích chắc?” Tạ Trúc Niên chẳng buồn ngẩng đầu, đáp thẳng.