“Bệ hạ, sủng ái quá mức, ắt sẽ khác đố kỵ.” Giọng phụ nữ chút kích động.
“Ai dám?” Giọng đàn ông đầy uy nghiêm.
Người phụ nữ “phịch” một tiếng quỳ xuống, khẩn cầu: “Bệ hạ, con của hoàng hậu mới là đích tử, thái tử mãi lập khiến các đại thần sinh lòng oán giận. Nay trao vị trí cho Hiên nhi, chẳng khác nào đưa nó chỗ chết!”
Người đàn ông đặt đứa trẻ nôi, đỡ phụ nữ dậy, với nàng: “Trẫm bao nhiêu , đứa trẻ đó của trẫm, trẫm cũng nàng dùng thủ đoạn gì. nàng tin trẫm, trẫm và nàng quen hai mươi năm, từ trong ngoài chỉ nàng. Sao nàng thể tin một ngoài như nàng chứ?”
Người phụ nữ ngẩng đầu ông: “Bệ hạ trở thành mà còn nhận nữa .”
Người đàn ông thở dài, ôm nàng lòng: “A Ngọc, trẫm mãi mãi là Ngụy Tranh ca ca của nàng.”
Ta sững , đàn ông là hoàng đế đương triều Ngụy Tranh, phụ nữ chắc chắn là Ngọc Quý phi, ông yêu thương nhất năm đó. Vậy đứa bé mập là Ngụy Hiên? Hay là… Ngụy Huyền?
Ta bước đến bên chiếc nôi, đứa bé mập mạp, chuyện quá hoang đường .
“Ngụy Huyền, thì nếu chăm chỉ tu luyện để cứu thế gian, sẽ về nhà thừa kế hoàng vị hả…” Ta rưng rưng.
“Ê a~” Nhóc mập vẫy tay về phía , miệng nở nụ toe toét.
“Huynh thấy ?” Ta thử đưa tay mặt nó, thật sự nó nắm lấy .
“Nghe kỹ đây Ngụy Huyền, mau theo trở về cứu sư ngốc của ngươi !” Ta nghiêm túc với đứa bé.
“Khà khà… ọe!” Nó phun sữa .
“Các ngươi thôi cái trò tình ý đó , đứa bé phun sữa kìa!” Ta mà hết chịu nổi .
Oẹ, đứa nhóc mập to xác , ai thích sinh thì sinh !
Ta như lửa đốt trong lòng, mãi tìm cách nào, nhưng thể chắc chắn rằng thời gian trong gương trôi qua nhanh, lẽ rơi giấc mộng , thể tỉnh , hơn nữa đây chắc chắn đầu mơ giấc mộng , nếu đến mức ở trong gương lâu đến mà vẫn còn đang bọc tã.
Vậy nên chỉ cần tìm điều đổi, giúp là .
Ngụy Huyền ba tuổi thì thấy nữa, mà lúc cũng lập thái tử, hoàng hậu sinh lòng đố kỵ, bắt đầu trù tính giải quyết Ngụy Huyền.
một điều tin hoàng đế, đó là con của hoàng hậu nhất định của ông.
Ngụy Huyền ba tuổi thể thấy năm phần giống hoàng đế, còn con trai năm tuổi của hoàng hậu nửa phần nào giống hoàng đế cả. Nếu như vẫn thể khẳng định thì cứ quốc sư là hiểu, con của hoàng hậu quả thực giống quốc sư như đúc.
Hoàng hậu mưu tính ba năm, nhưng hoàng đế bảo vệ Ngụy Huyền , cho đến một ngày hoàng đế đích chinh chiến, khi sắp xếp vệ bảo vệ Ngụy Huyền và Ngọc Quý Phi. vạn vạn ngờ, tên quốc sư là một con cóc tinh, hoàng đế ở đó, khí vận của đế vương nhân gian ảnh hưởng đến , dễ dàng bắt Ngụy Huyền.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hoàng hậu dùng Ngụy Huyền để uy hiếp, một tay bày chuyện cha của Ngọc Quý Phi mưu phản, tống cả Ngọc tộc đại lao, hoàng đế phế thái tử, lập con trai thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giao-long-ta-cua-do-dao-truong-roi/chuong-10.html.]
Đến thời khắc quan trọng, hoàng đế cuối cùng cũng trở về, hoàng hậu thấy sự việc bại lộ, liền dứt khoát kéo Ngụy Huyền và Ngọc Quý Phi cùng c.h.ế.t chung.
Coi như uổng công chờ đợi, lời đồn Ngọc Quý Phi c.h.ế.t vì tranh đoạt ngôi vị, xem chính là lúc .
Ta triệu hồi Kinh Nguyệt Cung, nhắm hoàng hậu, vút một mũi tên, hỏng , căn bản thể gây tổn thương cho trong giấc mơ . Không còn kịp nữa , tung nhảy lên chắn mặt Ngọc Quý Phi.
Là tham sắc của Ngụy Huyền, một kiếm là đáng chịu.
"Cũng may là chắn ." Ta ngã lòng Ngụy Huyền.
Tất cả thứ đều biến mất, chúng khỏi gương.
Vết kiếm đ.â.m vẫn đau, nhưng vết thương.
"Kiều Kiều, xin ." Ngụy Huyền thâm tình .
"Ngụy Huyền, nếu sống sót, thể hứa với một chuyện ?" Ta giả vờ yếu ớt.
"Nàng ." Ngụy Huyền chìm trong bi thương.
"Cho thú thêm một nữa ." Ta một cách đương nhiên.
"..." Ngụy Huyền nhất định còn mong trúng kiếm là hơn.
"Ta đùa thôi, Ngụy Huyền." Ta nghiêm túc.
"Ừ." Ngụy Huyền mặt lạnh tanh.
"Người là con trai của Thái thú, nhất định chịu nhị phòng cho ." Ta trêu .
"Nàng đang đến ?" Ngụy Huyền nghiêng , chỉ Tạ Nguyên đang ngủ mặt đất. Ta theo hướng chỉ, Tạ Nguyên trông chẳng khác gì một ấm ngốc nhà địa chủ.
"A ha ha, chuyện nữa, chúng nung chảy cái gương đồng thôi." Ta chuyển chủ đề.
"Nàng ?" Ngụy Huyền vẻ mặt nghi ngờ.
"Không , ." Ta vỗ vỗ ngực.
"Ừ, thôi" Ngụy Huyền .
Ta gọi Tạ Nguyên dậy: "Đừng ngủ nữa, Tạ công tử."
"Tỷ tỷ, tỷ về !" - Tạ Nguyên chớp chớp mắt.