Giáo Dục Đau Khổ Của Bà Nội - 8
Cập nhật lúc: 2024-12-20 03:42:50
Lượt xem: 7,646
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi cười lạnh: “Bà già, chẳng phải đây là điều mà bà gọi là ‘giáo dục qua khổ nạn’ sao? Mới chỉ có không bật điều hòa mà bà đã không chịu nổi rồi à? Tôi còn chưa bắt bà đi nhặt ve chai đâu.”
Mẹ chồng định chửi tiếp nhưng Văn Phi kéo lại: “Mẹ, đừng nói nữa. Chị dâu, tôi vẫn gọi chị một tiếng chị dâu, nhưng chuyện Tiểu Nhiên bị đuổi học là sao đây?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng đáp: “Chị dâu? Anh nghĩ tôi coi trọng chuyện xưng hô đó chắc? Chuyện Tiểu Nhiên vào trường, anh không biết tại sao à?”
Anh ta không chịu thua, hỏi vặn lại: “Đó là nhờ anh trai tôi lo liệu, có liên quan gì đến chị?”
Tôi bật cười: “Vậy sao anh không hỏi thử anh trai mình xem đã nhờ vào quan hệ của ai đi?”
Anh ta ngay lập tức nhìn sang chồng tôi, mặt Văn Uyên trắng bệch. “Thanh Ninh, thôi đừng làm ầm lên nữa. Chúng ta đều là người một nhà, có gì không thể ngồi xuống nói chuyện được?”
Tôi khinh bỉ: “Người một nhà? Tôi đúng là mù quáng khi không nhận ra anh là loại người thế nào. Anh có thể giúp đứa cháu hư hỏng vào trường, nhưng lại để con gái mình phải đi nhặt rác? Anh có xứng làm cha không?”
Chồng tôi nhíu mày, đáp: “Tôi đã giải thích rồi, đó là phương pháp ‘giáo dục qua khổ nạn’ mà chuyên gia nói. Em xem, bây giờ An An ngoan biết bao. Nhưng nếu tôi có sai, thì cũng là chuyện riêng của gia đình chúng ta, không cần lôi người ngoài vào. Chuyện của Tiểu Nhiên tôi không báo trước, nhưng tôi biết em sẽ không từ chối. Những chuyện đã qua, ai cũng đã chịu phạt, thôi bỏ qua đi. Chúng ta đều là người một nhà, cần gì làm lớn chuyện thế này?”
Tôi cười khẩy: “Người một nhà? Tốt nhất anh hỏi lại xem em trai quý hóa của anh có coi chúng ta là người một nhà không. Anh ta không kể với anh lý do tại sao Tiểu Nhiên bị đuổi học à?”
Nghe tôi nói, chồng tôi quay sang nhìn em trai. Em chồng lúng túng, không dám đối diện: “Chẳng lẽ… chẳng phải chị đã gây khó dễ sao? Nếu không phải chị...”
13.
Anh ta chưa kịp nói hết tôi liền cắt ngang, mở điện thoại phát đoạn video Tiểu Nhiên bắt nạt An An. Trong video, Tiểu Nhiên dẫn theo một nhóm nhóc khác, nhổ nước bọt và ném đá vào An An. Mặt chồng tôi tái mét, tay nắm chặt, rồi quay người đ.ấ.m thẳng vào mặt em trai mình.
Mẹ chồng hét lớn: “Mày làm gì vậy? Đó là em trai mày!”
Chồng tôi giận dữ, mắt như bừng lửa: “Bà còn biết nó là em tôi sao? Tôi giúp con trai nó vào trường để rồi nó đi bắt nạt con gái tôi à!”
Mẹ chồng lí nhí: “Chỉ là một đứa bé gái thôi mà, chịu một chút có sao đâu…”
“Bà thôi đi!!” Bà ta chưa kịp nói hết, chồng tôi đã quát thẳng mặt khiến bà im bặt.
Em trai chồng biết mình sai, không dám cãi thêm, vội kéo Tiểu Nhiên ra: “Được rồi, chị dâu, chúng tôi sai rồi. Tiểu Nhiên, mau xin lỗi chị họ đi!”
Tiểu Nhiên là một thằng nhóc béo tròn, gương mặt đầy thịt, bực bội nói: “Xin lỗi, được chưa?”
Tôi nhếch mép: “Chỉ một câu xin lỗi là xong à? Nếu xin lỗi là đủ, thì cần gì đến pháp luật?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/giao-duc-dau-kho-cua-ba-noi/8.html.]
Em dâu tôi ---Trương Tĩnh, không chịu nổi nữa liền lên tiếng: “Con tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ định đưa nó vào tù?”
Tôi liếc nhìn cô ta, lạnh lùng đáp: “Nó còn nhỏ, nhưng lớn lên thì sẽ khác. Cứ chờ mà xem.”
Cả hai vợ chồng Văn Phi đã từng thấy tôi ra tay thế nào nên anh ta lập tức kéo vợ lại, hạ giọng: “Chúng tôi tin mà, chị dâu. Chúng tôi sẽ dạy dỗ thằng nhỏ đàng hoàng. Chị rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này được không?”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi lạnh lùng: “Anh dạy dỗ? Không tính.”
Rồi tôi quay sang An An, chỉ vào Tiểu Nhiên: “An An, mẹ đã dạy con rồi, ai đối xử với con thế nào, con trả lại như vậy. Đừng sợ, có mẹ ở đây.”
An An ngập ngừng nhặt một viên đá, do dự ném về phía Tiểu Nhiên. Viên đá nhẹ nhàng chạm vào tay nó. Tiểu Nhiên tức giận định lên tiếng nhưng thấy ánh mắt của bố, liền im bặt.
Tôi hỏi An An: “Nó ném con có nhẹ như vậy không?”
An An lắc đầu, nhặt thêm một viên đá khác, lần này mạnh hơn, trúng vai Tiểu Nhiên. Nó hét lên đau đớn nhưng vẫn không dám phản kháng.
Tôi hỏi tiếp: “Nó chỉ ném con một lần thôi à?”
An An nghiến răng, nhặt cả nắm đá ném thẳng vào Tiểu Nhiên. Lần này, Tiểu Nhiên phải lùi lại, vừa che mặt vừa khóc.
Trương Tĩnh không chịu nổi, vội chạy đến chắn trước con trai: “Thanh Ninh, cô dạy con kiểu gì vậy?”
Tôi lạnh lùng: “Sao? Cô cũng biết đau à? Vậy lúc Tiểu Nhiên bắt nạt An An, cô có nghĩ tôi đau lòng không?”
Rồi tôi nhìn An An, con bé hiểu ý, nhổ thẳng vào mặt chị dâu: “Cô à, Tiểu Nhiên cũng thường làm vậy với con.”
Tôi bật cười: “Giỏi lắm, An An, con học nhanh quá.”
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Trương Tĩnh, tôi hỏi An An: “Con thấy hả giận chưa?”
An An gật đầu.
Tôi xoa đầu con: “Tốt, tức giận thì phải bộc lộ ra, nếu không người ta sẽ coi con là kẻ dễ bắt nạt.”
Văn Phi lập tức kéo vợ và con trai lại, nặn ra nụ cười: “Chị dâu, chị đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, giờ có thể bỏ qua cho chúng tôi chưa?”
Tôi cười nhạt: “Tôi đã nói sẽ tha thứ cho các người khi nào?”
Nghe vậy, Văn Phi tức giận xông tới định đánh tôi. Nhưng có vẻ anh ta quên mất đây là nhà tôi. Trước khi anh ta kịp làm gì, anh trai tôi và mấy người bạn của anh đã túm lấy anh ta, đ.ấ.m cho một trận nên thân. Thằng nhóc tiểu Nhiên sợ quá, chỉ biết khóc lóc la hét.