Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GIANG LIÊN LIÊN - CHƯƠNG 16

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:51:06
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giải thích cái gì? Giải thích ta nhát gan hèn yếu, thấp hèn đáng cười sao?

Giải thích ta ba tuổi đã bị bán vào Lý gia, quản sự nghiêm khắc, phu nhân cũng nghiêm khắc. Làm sai chuyện là bị đánh, bị phạt quỳ. Cho đến khi tiểu thư nhỏ bé nắm lấy tay ta, tay nàng ấy nhỏ bé, mềm mại đến thế, nhưng lại kiên định đến vậy. Nàng ấy non nớt nói: "Liên Liên, sau này muội là người của ta rồi, trừ ta ra, không ai được phép ức h.i.ế.p muội."

Nàng ấy nói được làm được, từ đó về sau, không ai đánh ta nữa, ngay cả phu nhân cũng không ngoại lệ. Tiểu thư Tú Nghiên của ta, lại càng chưa từng đánh mắng ta. Nàng ấy ăn gì ta cũng có thể ăn, quần áo đã mặc qua sẽ cho ta mặc, trang sức yêu thích thỉnh thoảng cũng sẽ cài lên tóc ta. Gió mưa, hai người co ro trên giường khuê phòng của nàng ấy, ta mơ màng buồn ngủ, nàng ấy đáng thương ôm cổ ta: "Liên Liên, ta sợ lắm."

Nàng ấy học văn biết chữ, sau khi về sẽ từng nét từng nét dạy ta, cùng ta nhìn nhau cười.

Một tiểu thư tốt như vậy, mạng ta vốn dĩ là của nàng ấy, nàng ấy nếu muốn, ta tùy thời có thể đưa cho nàng ấy.

An Nguyên Kỳ hiểu cái gì chứ? Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, tiểu thư quan trọng với ta đến mức nào.

Vị trí tướng quân phu nhân này của ta, vốn dĩ là của nàng ấy mà, ta là muốn trả lại cho nàng ấy, sao có thể sinh con cho hắn được chứ?

Ta khẽ bật cười: "Có gì mà giải thích chứ, ta đang lừa chàng đấy, chàng không nhìn ra sao?"

 

Vẻ mặt An Nguyên Kỳ kinh hãi tột độ, hắn vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng: "Chàng nói gì! Nói lại lần nữa!"

 

 

"An Nguyên Kỳ, chàng thật sự rất phiền, chàng có biết ta mỗi ngày ứng phó với chàng mệt mỏi đến nhường nào không? Sinh con sao? Ta đối với chàng đã đủ chán ghét rồi, làm sao có thể sinh con cho chàng được..."

 

 

Tay hắn càng ngày càng ghì chặt, nàng dần khó thở, khản giọng nói một cách khó khăn: "Chàng tưởng ta sẽ yêu chàng như Trưởng công chúa sao? Chàng có địa vị cao quyền trọng, tiếc là trong mắt ta, chẳng đáng một đồng..."

 

 

Đau không, đau thì đúng rồi.

 

 

Ta vẫn nhớ câu nói hư vô mờ mịt của Trưởng công chúa năm đó – Con gái hoàng thất thì sao chứ, An Trình không cần, thân phận của ta chẳng đáng một đồng.

 

 

Thật đúng là phong thủy luân phiên, trời xanh nào tha cho ai.

 

 

An Nguyên Kỳ, câu nói này khiến chàng phát điên, nhưng chàng có từng nghĩ, người phụ nữ kia đã từng đau đớn như chàng không?

 

 

Đi tìm nàng ấy đi, những gì ta nợ tiểu thư đã trả hết rồi, giờ đây hy vọng duy nhất của ta, chính là đẩy chàng đến trước mặt Trưởng công chúa.

 

 

"An Nguyên Kỳ, chàng là một kẻ hèn nhát, chàng căn bản không dám đối mặt với nội tâm của mình, ta khinh thường chàng..."

 

 

Trước khi ý thức chìm vào hôn mê, nàng thấy ánh mắt hắn hoang mang tuyệt vọng, trong đầu ta chợt hiện lên khuôn mặt bình tĩnh của Trưởng công chúa điện hạ, nụ cười của nàng ấy thật ôn hòa...

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giang-lien-lien/chuong-16.html.]

Hòa Tĩnh Trưởng công chúa, nguyện người đạt được ước nguyện.

 

…………

 

Ta suýt bị An Nguyên Kỳ bóp chết, khi tỉnh dậy thì thấy tiểu thư nhà mình, Lý Tú Nghiên.

 

Nàng ấy bưng chiếc bát sứ trắng, tay cầm cái thìa, rũ mi mắt, chuyên tâm khuấy đều.

 

Tiếng sứ va vào nhau, trong trẻo dễ nghe.

 

Thấy ta tỉnh, nàng ấy dịu dàng mỉm cười, cẩn thận đưa chiếc thìa đến bên miệng ta: "Uống chút nước đi."

 

Mặt nàng ấy bình tĩnh, ta cũng bình tĩnh, cúi đầu ngậm nước trong miệng, từ từ nuốt xuống.

 

Họng ta rất đau, chắc là không nói được rồi.

 

Tú Nghiên tiểu thư bật cười: "Uống ngay thế sao? Không sợ ta hạ độc à?"

 

Nàng không tiếng động lắc đầu.

 

Nàng ấy thở dài, đưa tay xoa đầu ta: "Liên Liên à, muội cũng biết tính mẹ ta rồi đấy, cố chấp đến mức khiến ta chẳng còn cách nào khác.

 

"Bà ấy không cho muội sống, ta có thể làm gì đây, ta xưa nay chưa từng trái ý bà ấy.

 

"Nhưng Liên Liên, muội cùng ta lớn lên, sao ta nỡ lòng hại muội chứ?

 

"Mọi chuyện đã đến nước này, muội đi đi, đến nhà trọ Trường Phúc tìm Lâm Tư Nhuận, hắn đang đợi muội ở đó, ta sẽ tác thành cho hai người."

 

…………

 

Đây là ngày thứ năm ta và Lâm Tư Nhuận rời Kinh thành.

 

Ta vốn dĩ chưa từng bước chân ra khỏi cửa, nên không biết đây là nơi nào.

 

Hắn nói sắp đến Lương Châu rồi, ta không tin lắm, hắn là một tên lừa đảo.

 

Khi ta có thể mở miệng nói chuyện, ta bảo: "Đại ân không lời tạ, xin hãy cho ta một khoản tiền, đường lớn hướng Nam, mỗi người một ngả."

 

Hắn rất ngạc nhiên: "Hả? Nàng không phải muốn theo bản công tử về Lang Gia làm thiếp sao?"

 

Loading...