Mùng bảy tháng bảy, Lễ Thất Tịch.
Hội chùa trong thành, đèn lồng giăng mắc, vô cùng náo nhiệt.
An Nguyên Kỳ đưa ta ra ngoài chơi, ta đề nghị đưa cả Tú Hà đi cùng, chàng nói: "Cứ để cô em vợ cùng bọn họ tự đi chơi đi, ta sẽ cho người đi theo, đảm bảo an toàn cho nàng ấy là được rồi."
"Như vậy không hay lắm, thiếp muốn đưa nàng ấy đi cùng."
"Lý Liên Liên, vi phu dạo này phát hiện nàng càng ngày càng to gan, da dẻ càng ngày càng ngứa ngáy rồi đấy."
"Vậy thì, chàng đánh thiếp đi, đánh xong thì đưa Tú Hà đi chơi cùng."
An Nguyên Kỳ tức quá hóa cười, xách cổ ta như xách con gà con, kéo ta đi thẳng về phía trước: "Đi thôi, đồ ngốc nghếch."
Chúng ta quả thật đã đưa tiểu thư Tú Nghiên đi cùng, nhưng trên phố người quá đông, chen lấn xô đẩy, nàng ta ngược lại không muốn đi cùng chúng ta nữa.
Lý Tú Nghiên dẫn Tước Nhi và Trâu ma ma đi chỗ khác, An Nguyên Kỳ đã phái thị vệ đi theo.
Sau khi bọn họ đi, ta cố sức gỡ đầu mình ra khỏi cánh tay chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giang-lien-lien/chuong-13.html.]
"Ôi trời, phiền c.h.ế.t đi được, chàng cứ thế này mà kéo thiếp đi có hợp lý không hả, chân thiếp sắp không chạm đất nữa rồi."
Ta nhìn chàng, tóc tai bù xù, tức giận nói.
Hắn ta rõ ràng là cố ý, lấy cớ đường phố đông người, hận không thể nhét ta vào lòng, thực chất là muốn diễn cho tiểu thư Tú Nghiên xem.
Quả nhiên, Lý Tú Nghiên vừa rời đi, miệng hắn ta đã ngoác đến tận mang tai. Hắn xoa đầu ta, khẽ thở dài: "Phu nhân của ta càng ngày càng lớn tính, dám cả gan nổi giận với ta rồi."
Vấn đề này ta cũng nhận ra, An Nguyên Kỳ thật sự đã nuông chiều ta đến hư rồi. Hắn đối với ta quá tốt, đến mức khiến ta quên cả thân phận, không vui là dám giở thái độ.
Nửa năm nay, trong Kinh thành, ai ai cũng biết ta là cục cưng của hắn. Những nữ quyến quan lại trước đây từng xem thường ta, giờ gặp đều vui vẻ ra mặt, a dua nịnh bợ. Lại còn các quan viên cấp dưới của hắn, tặng quà đều chọn thứ ta thích, trong phủ mỗi ngày nhận được vô số thiệp bái kiến.
Sau này, ta cũng dần học được cách ra vẻ, người không muốn gặp có thể không gặp, yến tiệc không muốn đi có thể không đi… An Nguyên Kỳ nói, phu nhân của hắn, chỉ cần không chọc thủng trời, muốn làm gì thì cứ làm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hoàng đế coi trọng hắn, không phải chỉ nói suông. Gia đình đế vương, thuật đế vương quyền ngự phát huy đến cực điểm. An Nguyên Kỳ không có bối cảnh tông thất, cũng chẳng có nhà vợ quyền quý, bởi vậy Hoàng đế hoàn toàn tin tưởng hắn, lại càng thêm sủng ái. Đây có lẽ chính là, không có bối cảnh tông thất, thì tự mình bồi dưỡng bản thân thành tông thất.
Hai người mua đèn hoa, thả thuyền ước, An Nguyên Kỳ hỏi nàng ước điều gì. Nàng bí ẩn đáp: "Điều này sao có thể nói ra chứ, nói ra là không linh nữa rồi."
Hắn hiền lành cười nhìn nàng: "Ôi chao, phu nhân của ta đúng là ngây thơ, càng ngày càng giống một tiểu ngốc tử rồi."
Sau đó, hắn đưa nàng đến Ngọc Yến Lâu uống trà.
Hắn nói: "Bánh trà hoa quế ở Ngọc Yến Lâu làm rất ngon, hương vị cực phẩm, phu nhân nếm thử xem."
Lời vừa dứt, hắn vừa ngẩng đầu lên, nụ cười đã đông cứng trên môi.
Ta quay người nhìn, Hòa Tĩnh Trưởng công chúa đang đứng cách đó không xa, cùng một nam tử quý khí da trắng như ngọc vai kề vai. Hai người nói gì đó khẽ khàng, công chúa khẽ mỉm cười.
Ta theo bản năng lại nhìn An Nguyên Kỳ, hắn ta sắc mặt lại bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ thay đổi nào. Nhưng đôi khi, càng trấn định lại càng khiến người ta sinh nghi.
Bên kia công chúa cũng thấy hai người, cũng như hắn, nụ cười đông cứng, ánh mắt ảm đạm. Nhưng rất nhanh, nàng ta thu lại cảm xúc, rồi đi tới.
"An Trình, chàng cũng ở đây sao."
"Ừm, cùng phu nhân đến ăn bánh trà."
Hắn bất động thanh sắc nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thần sắc như thường.
Ánh mắt công chúa rơi xuống bàn tay đang siết chặt của hai người, đồng tử nàng lại tối sầm, nhưng lại cố làm như không có gì, cười một tiếng: "Phải, bánh trà hoa quế của Ngọc Yến Lâu, trước đây ta cũng rất thích ăn, nhưng giờ lại thấy tay nghề kém xa ngày trước, chắc là đổi đầu bếp rồi, thật chẳng còn ý vị gì."
Cuối lời, đã có ý nghẹn ngào.
Ta rụt tay về, An Nguyên Kỳ lại càng nắm chặt hơn. Hắn nói với công chúa: "Công chúa cảm thấy hương vị thay đổi, chi bằng thử bánh trà ở nhà khác, hà tất cứ phải ăn của nhà họ?"
Công chúa sững sờ, rồi bật cười, sau đó gọi nam tử da trắng như ngọc đứng một bên lại, đưa tay sửa lại áo cho hắn, bình thản nói: "An tướng quân nói rất đúng, mỗi người một khẩu vị, hà tất phải hỏi người đến làm gì. Tướng quân và phu nhân cứ thưởng trà đi, bản cung không quấy rầy nữa."
Nói xong, nàng ta quay người rời đi, nam tử khí chất cực tốt kia liếc hai người một cái, hành lễ vái chào, rồi theo nàng ta đi.