Lần , cô đăng một bài đăng than thở, tiêu đề là: [Lỗi do các bày ý kiến tồi! Bây giờ hối hận c.h.ế.t !]
Trong bài đăng, giọng điệu cô hối hận mang theo oán trách: [Hồi đó là tại lời các , đầu óc nóng nảy mới chặn bạn . Thật bạn lắm, đối với cũng hào phóng nữa… Mà tiệc đầy tháng nhà cô tổ chức hoành tráng lắm, quà cảm ơn còn là nước thần! Lại còn nhiều địa vị xã hội cao đến dự, đến cửa còn , bây giờ? Giờ liên hệ với cô xin thế nào đây?]
Bình luận bên đều lăn lóc, ai nấy đều châm chọc cô :
[Cười c.h.ế.t mất, thao tác của chủ thớt đúng là kinh điển của kinh điển, đầu tiên vì cái nhỏ mà mất cái lớn đây .]
[Giờ thì là bạn ? Không lúc chặn sảng khoái lắm ? Lúc like bài đôi bên cùng thắng thích thú lắm ?]
[Quà cảm ơn là nước thần ? Khoan , chẳng lẽ là tiệc đầy tháng của nhà họ Thẩm đang đồn ầm ĩ gần đây ? Giải nhất bốc thăm trúng thưởng 100g vàng hả? Chủ thớt chặn là bà Thẩm hả? Trời ơi, cô đúng là ngu đến tận não !]
[ là đáng đời cái nghèo rớt mồng tơi! Nhà họ Thẩm là mối quan hệ bao nhiêu trèo cao cũng với tới , cô thì , vì cái vòng vàng vài vạn tệ mà tự cắt đứt đường sống. Bái phục!]
Những bình luận như roi quất cô , cuối cùng cô cũng vỡ lẽ, kích động trả lời một bình luận chỉ trích cô vô ơn:
[Các hiểu gì chứ?! Từ nhỏ cô gia cảnh , thứ! Tốt với ư? Đó chẳng qua là sự ban ơn cao ngạo mà thôi! Cô căn bản hiểu những khó khăn của ! Cô chính là đang khoe khoang!]
thấy hai từ “ban ơn” và “khoe khoang”, tim như vặn xoắn dữ dội, một nỗi uất ức và tức giận khó tả dâng trào.
từng ý nghĩ đó! Mười mấy năm đồng hành và vun đắp, trong mắt cô , bóp méo thành sự ban ơn bề ?
Thật bằng nuôi một con chó.
Có lẽ cô nhận lỡ lời, sợ khác vạch trần phận nên bài đăng nhanh chóng xóa, thậm chí bộ trang cá nhân của cô cũng xóa sạch, cố gắng xóa bỏ dấu vết.
Ngay khi đang trang cá nhân trống rỗng với tâm trạng phức tạp, điện thoại của reo lên.
Là Hứa Hân.
xem cô định gì.
Đầu dây bên , Hứa Hân cất giọng lóc quen thuộc, đây hễ cô chuyện cần nhờ là dùng cái giọng điệu :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-vang-vua-vuot-1000-ban-than-toi-lap-tuc-chan-toi-luon/chuong-3.html.]
“Tiểu Cẩn ! Dạo thế nào ? Làm tớ lo c.h.ế.t mất! Tớ cũng nữa, nãy định gửi ảnh con cho , mới phát hiện từ lúc nào, thằng nhóc quậy phá nhà tớ lấy điện thoại của tớ chơi, chặn WeChat của mất . Tớ vẫn luôn thắc mắc sinh con mà gửi tin nhắn nào cho tớ cả! Tớ cũng dám phiền , sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của … Cậu hồi phục sức khỏe ?”
Một tràng lời giải thích, tự phủi sạch trách nhiệm, đổ cho đứa trẻ hiểu chuyện, sự quan tâm thể hiện chân thành.
cầm điện thoại, lòng lạnh ngắt, chỉ nhàn nhạt “Ờ” một tiếng, gì thêm.
Đầu dây bên im lặng đầy gượng gạo mấy giây, cô vội vàng bổ sung, giọng điệu càng thêm cẩn trọng: “Tiểu Cẩn… Cậu… sẽ trách tớ chứ? Tớ thật sự phát hiện mà! Cậu vẫn còn ở trung tâm chăm sóc sinh ? Tớ đến thăm ? Thật sự là hôm nay tớ mới phát hiện …”
lặng lẽ cô diễn, quyết định sẽ cùng cô diễn tiếp màn kịch .
nhẹ nhàng thở dài, giọng cố ý mang theo vài phần uất ức và khó hiểu: “Thì là … mà Hân Hân, tớ sinh xong hôm đó, giường bệnh gửi tin nhắn cho , lúc đó mới phát hiện chặn. Tớ cũng tại , trong lòng khó chịu lâu. tớ nghĩ, , chắc chắn lý do của nhỉ? Tớ tôn trọng quyết định của . mà chúng là bạn mười mấy năm , thể chặn là chặn tớ ngay chứ?”
Hứa Hân ở đầu dây bên hoảng loạn, năng lộn xộn phụ họa: “Là của tớ, là của tớ! Tớ quá sơ ý ! Tiểu Cẩn đừng buồn, tớ đến bồi tội với ngay! Tớ sẽ qua thăm ngay lập tức!”
nhàn nhạt : “Được, đến .”
Cúp điện thoại lâu , quả nhiên Hứa Hân đến, tay xách một giỏ trái cây và vài túi chè mè đen, bột củ sen… những thứ bổ dưỡng trông vẻ rẻ tiền.
Cô nở nụ tươi nhưng ánh mắt phần lấp lánh, cửa đặt đồ xuống, miệng : “Tớ mang chút đồ ăn đến cho , bây giờ cần bồi bổ thật .”
những thứ cô mang đến, nghĩ đến bài đăng của cô thể hiện sự ngưỡng mộ với quà cảm ơn là nước thần, trong lòng khẽ lạnh một tiếng.
như đây khách sáo đón nhận và cảm ơn mà vẫn ghế sofa, ôm con gái, ngước mắt lên.
Dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, trực tiếp vươn tay , mỉm : “Hân Hân, đến thăm tớ, tớ vui. Cậu chuẩn quà đầy tháng gì cho con gái đỡ đầu của ? Mau lấy cho tớ xem , tớ mong chờ lâu lắm đó.”
Nụ mặt Hứa Hân cứng đờ, lẽ cô mơ cũng ngờ trực tiếp đòi quà như .
Cô hé miệng, sắc mặt từ đỏ sang trắng, nửa ngày cũng một câu chỉnh.
Diễn xuất thật tệ hại, lẽ đây cô cũng vô khoảnh khắc như , chỉ là lúc đó quá tin tưởng cô nên thấu sự giả dối của cô .